Gà rán bên ngoài cháy, mùi thơm đặc trưng của gia vị và dầu rán, nhưng khi cắn trong vẫn cảm giác mềm nhũn với mùi lạ, cảm giác mềm nhũn đó là độ mềm của thịt gà tươi, mà là cảm giác của thịt hỏng…
“Sao ?” Mấy Ngô Hoan cảm thấy gì đó , thấy phản ứng của cô liền lo lắng hỏi.
“Gà rán hỏng, ăn .” Thẩm Thanh Thanh xong, thấy đứa trẻ mua gà rán ăn bên quầy, kịp nghĩ nhiều, vội nhắc nhở.
“Đừng ăn, gà rán tươi.”
Cậu bé cắn miếng gà rán phản ứng gì, bé lập tức theo bản năng lấy miếng gà từ tay con dỗ dành: “Con yêu, nhổ ngay…”
Cậu bé năm sáu tuổi lời, dù chút tiếc nuối nhưng vẫn ngoan ngoãn nhổ miếng thịt trong miệng .
“Đừng bậy, gà rán của mới nhập hôm qua, thể tươi !”
Ông chủ đồ của tươi, lập tức lo lắng, xong liền cầm một miếng gà rán từ quầy lên cắn một miếng lớn: “Ngon thế , tươi?”
Thấy ông chủ ăn hết một miếng gà rán, khách hàng mua cũng cẩn thận ngửi miếng gà trong tay, dường như phát hiện vấn đề gì, đều về phía Thẩm Thanh Thanh.
Thẩm Thanh Thanh đưa đồ thừa trong tay cho Ngô Hoan, tự cầm miếng gà rán xé thịt , chỉ xương gà : “Không đến màu xương gà tối, chỉ cần thịt bên trong cũng thấy tươi…”
“Cô bé , với giá gà rán nhà , là gà tươi mới g.i.ế.c cũng ai tin, đúng là hàng đông lạnh. cô yên tâm, đều là g.i.ế.c xong mới đông lạnh, thực cũng là hàng tươi.” Ông chủ ngắt lời cô, nghiêm túc giải thích.
Thẩm Thanh Thanh biểu cảm của ông chủ giống đang chối cãi, mà thật sự nghĩ đồ của vấn đề, nên hỏi thêm: “Gà rán nhà ông tự ướp ?”
“Không, mua về ướp sẵn , cô hỏi gì?”
“Vậy lẽ ông lừa , gà rán thật sự tươi, chỉ gia vị che lấp mùi lạ, thêm lớp bột chiên giòn nữa nên khó phát hiện, nhưng nếm kỹ vẫn thấy tươi.” Thẩm Thanh Thanh .
Nghe cô , một thanh niên mua gà rán bên cạnh liền cẩn thận nếm thử, do tâm lý , thật sự thấy vị chút đúng.
“Gà rán bên ngoài giòn, nhưng thịt bên trong càng nhai càng thấy vị lạ, phì…” Thanh niên nhổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-cong-luoc-nam-phu-dau-bep/87.html.]
“Sao thể!”
Ông chủ còn định kiếm lời trong mấy ngày lễ hội ẩm thực, chấp nhận sự thật.
Thẩm Thanh Thanh thấy , nhắc nhở: “Không tin ông thể lấy một miếng gà chiên rửa sạch, hoặc luộc trong nước. Nếu sai, sẽ xin và mua hết gà rán ở quầy.”
Chỉ một lúc nhiều vây quanh, thấy cô nghiêm túc như , đều tin phán đoán của cô.
“Ông chủ ăn kiểu gì, bán gà tươi!”
Có khách hàng nóng tính, ném luôn miếng gà mua xuống đất.
“Đừng vội, nếu gà tươi chắc chắn sẽ trả tiền.” Ông chủ đổ mồ hôi, nhưng trốn tránh, thật sự lấy nước rửa gà.
Quầy của ông chỉ chảo dầu, quầy bên cạnh lẽ cũng kết quả, liền mang nồi điện đun nước sôi qua giúp luộc.
Gà rửa xong chỉ thấy thịt mềm, nhưng khi cho nồi luộc, mùi lạ lập tức bốc lên.
“Mùi gì thế? Khó chịu quá!”
“May mà cô gái nhắc nhở, thì ăn thịt !”
“Trời ơi, ngửi mùi gà rán còn thấy thơm, giờ thì…”
“Thật sự thấy buồn nôn.”
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Ông chủ cũng ngờ như , cả lộ vẻ khó tin, nhất là khi nghĩ đến việc gia đình thử ít gà rán tối qua, càng nghĩ càng sợ.
Sợ gì gặp nấy, ông đang lo lắng cho gia đình thì nhận điện thoại, con trai viện, bác sĩ bảo là ngộ độc thực phẩm.
Nói thì, bản ông chủ và những khác trong gia đình , một là do lớn sức khỏe , hai là bọn họ nghĩ để bán nên dám ăn nhiều, thành chỉ đứa trẻ cưng chiều trong nhà ảnh hưởng.