Thẩm Thanh Thanh vốn chỉ định nghỉ một lát, nhưng lẽ do môi trường quá dễ khiến thư giãn, từ lúc nào cô ngủ .
Con mèo vàng cảm thấy tay lưng động đậy, mở mắt lật , phát hiện cô ngủ, hai chân ôm lấy cổ tay cô nhắm mắt .
Tần Cẩn Mặc ngẩng đầu thấy cảnh , đột nhiên hiểu tại cô cho mèo ăn xong là vội vàng vẽ, vì lúc cũng ghi khung cảnh mắt.
Anh đặt con mèo trắng nhỏ đùi xuống bãi cỏ, đó dậy lấy điện thoại và chăn.
Sau khi dùng điện thoại ghi khung cảnh đẽ , Tần Cẩn Mặc nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Dù cũng ở ngoài trời, Thẩm Thanh Thanh thể ngủ quá lâu.
cô tỉnh dậy chủ yếu là vì tiếng mèo kêu từ trong lòng.
Hết cách , ai bảo con mèo vàng dính sát cô ngủ, Tần Cẩn Mặc để cô cảm lạnh khi ngủ, đắp chăn lên cả con mèo vàng, chỉ để một khe nhỏ ở mũi cho nó thở.
Nhiệt độ cơ thể Thẩm Thanh Thanh cộng với chăn và ánh nắng lúc , khiến con mèo vàng nóng quá tỉnh dậy, nhưng chui khỏi chăn , nên kêu lên.
Cô ngờ ngủ quên, kéo chăn thả mèo ngoài, cảm thấy ngại.
“Không cẩn thận ngủ quên mất, bây giờ là mấy giờ ?”
Có lẽ mới tỉnh dậy, khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng, giọng mang chút mềm mại lười biếng.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
“Ba giờ rưỡi. Còn sớm, thể ngủ thêm chút nữa.”
Tần Cẩn Mặc lẽ thấy cô ngại nên dậy tìm việc gì đó gần đó.
Tất nhiên Thẩm Thanh Thanh thể ngủ tiếp, nhưng thấy thêm thức ăn và nước máng cho mèo bên cạnh thì vội dậy.
Hơn bốn giờ, bọn họ cuối cùng cũng rời khỏi Vị Duyên.
Trên đường đến lễ hội ẩm thực, Thẩm Thanh Thanh chia sẻ với trải nghiệm lễ hội ẩm thực hôm qua.
“Một quầy lừa đảo, nướng cổ dùng cổ gà thì thôi, còn treo biển bán đùi gà, kết quả nguyên liệu là đùi vịt. phần lớn vẫn …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-cong-luoc-nam-phu-dau-bep/94.html.]
Tần Cẩn Mặc yên lặng lắng , thỉnh thoảng đáp một hai câu.
Từ Vị Duyên đến lễ hội ẩm thực chút xa, khi bọn họ đến nơi mặt trời lặn.
Lúc , lễ hội ẩm thực khá nhiều khách, các quầy hàng càng bận rộn, bước ngửi thấy đủ loại mùi thơm.
So với những khách mới đến đầu dạo mục đích, Thẩm Thanh Thanh thăm dò dẫn Tần Cẩn Mặc đến những quầy hôm qua cô thấy ngon.
“Anh ăn xiên chiên ? Quầy xiên chiên phía khá ngon, ăn giòn, gia vị cũng thơm.”
Tần Cẩn Mặc khẽ gật đầu, Thẩm Thanh Thanh liền dẫn đường.
“Chị gái đến , hôm nay ăn gì?”
Chàng trai trẻ mặc áo xanh hai mươi tuổi ở quầy chiên, thấy Thẩm Thanh Thanh thì nhiệt tình chào hỏi, rõ ràng nhớ cô rõ.
Thẩm Thanh Thanh trả lời ngay, đầu hỏi Tần Cẩn Mặc ăn gì.
Chàng trai áo xanh thấy hôm nay cô cùng khác phái, trong lòng chút thất vọng, nhưng vẫn nhịn chuyện với cô nhiều hơn.
“Hôm nay thêm một nguyên liệu mới, chị xem ăn gì .”
“Được.” Thẩm Thanh Thanh đáp đầu bàn bạc với Tần Cẩn Mặc một lúc, nhanh chóng chọn xong nguyên liệu ăn.
“ sẽ chiên ngay cho chị, vẫn là cay chứ?”
Thẩm Thanh Thanh nhớ Tần Cẩn Mặc ăn cay, gật đầu: “, phiền .”
“Không phiền, chị đợi một lát, chiên xong sẽ mang qua.” Chàng trai áo xanh .
Thẩm Thanh Thanh dẫn Tần Cẩn Mặc mua một ly trái cây ở quầy bên cạnh mới tìm chỗ , hai uống trái cây trò chuyện một lúc, xiên chiên nhanh mang đến.
“Anh thử xem, xem vị thế nào.”
Tần Cẩn Mặc đĩa xiên chiên, tiên cầm xiên củ sen đưa lên miệng.
“Bột phủ quá dày nên ngấy, tỉ lệ gia vị cần cải thiện…” Anh một lúc, cảm thấy chê nhiều quá , liền đổi giọng, “ ăn cũng khá giòn, tổng thể cũng .”