Thẩm Trí đáp một tiếng, đó điện thoại cúp máy.
Trong xe lập tức chút yên tĩnh.
Trong sự yên tĩnh , Lộc Khê mới muộn màng nhận , chút kỳ lạ.
[Không đúng.]
[Bác trai bác gái nước ngoài , dì giúp việc ở nhà vẫn ở đó ? Chắc đến mức thật sự dắt theo tiểu Nhất Nặc ăn mì gói chứ?]
[Cùng lắm thì, còn đồ ăn ngoài ?]
[Biết ngay là cô sẽ nghi ngờ mà.]
Vừa gặp đèn đỏ, Thẩm Trí dừng xe: "Dì Triệu ở nhà nghỉ phép , nấm cục trắng dì mấy món ngon, hôm nay còn vốn định đưa em nếm thử."
Dưới ánh mắt tiếc nuối của Thẩm Trí, tia nghi ngờ cuối cùng của Lộc Khê cũng dập tắt: "Không , đưa em ăn cũng ."
Đợi xe khởi động , Lộc Khê mở một ứng dụng đặt đồ ăn, đó chọn vị trí ở nhà Thẩm Trí.
Nhà Thẩm Trí khá lớn, ở lưng chừng núi ngoại ô, bình thường cơ bản mấy qua , dù cũng là khu vực riêng tư.
Nhà họ Thẩm cách xa trung tâm thành phố, lượng quán ăn thể giao hàng đến nhiều.
Lộc Khê lướt ngón tay xuống, mấy quán ăn kiêng, bánh kem và hoa tươi ít ỏi, còn gì khác.
Những thứ , quả thực cũng thích hợp cho trẻ con ăn hàng ngày.
Cô nhắm mắt hít một thật sâu, trong lòng thầm than:
[Xem hôm nay thật sự Hơi Say .]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-cung-he-thong-toang-roi-vi-hon-phu-nghe-thay-tieng-long-toi-roi/chuong-32.html.]
[Tạm biệt nhé, những bạn từng gặp mặt của .]
Nghe thấy tiếng gào thét trong lòng cô, khóe môi Thẩm Trí khẽ cong lên, thu hồi ánh mắt khỏi màn hình điện thoại của cô.
Hôm nay nếu để cô Hơi Say, thì cái chức vị hôn phu cũng chẳng .
…
Lộc Khê gật đầu, liếc một vòng trong phòng ăn, thấy ai, liền hỏi: "Dì Tôn, bố cháu ạ?"
Dì Tôn tiện tay nhận lấy chiếc túi trong tay Lộc Khê cất , : "Ông chủ hôm nay tiệc xã giao, nên về ăn cơm, bà chủ hôm nay học cưỡi ngựa với mấy chị em, đó còn , sẽ về muộn, bảo cô cần đợi họ ăn cơm."
Lộc Khê đáp một tiếng, dặn dò: "Hôm nay Thẩm Trí và em nhỏ cũng ăn cơm ở đây, dì chuẩn thêm một ít món ăn giúp cháu ạ."
Dừng một chút, cô dặn thêm: "Dì chuẩn những món thanh đạm một chút, chú ý đến khẩu vị của em bé nhiều hơn ạ."
Dì Tôn lời, định bếp.
Trong bữa ăn, Lộc Khê gắp cho Hàn Nhất Nặc một con tôm nõn.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hàn Nhất Nặc nở nụ ngọt ngào: "Cảm ơn chị ạ."
Lộc Khê vui vẻ đáp lời.
Ngẩng đầu thấy vẻ mặt chút trêu chọc của đàn ông đối diện, Lộc Khê bĩu môi, cúi đầu với Hàn Nhất Nặc: "Nặc Nặc, nếu em gọi Thẩm Trí là chú, thì nên gọi chị là dì đó nhé."
Bên má Hàn Nhất Nặc còn dính hạt cơm, cô bé chớp chớp đôi mắt to: "Tại ạ?"
Lộc Khê đang định giải thích, còn kịp thấy giọng ngây thơ trong sáng của Hàn Nhất Nặc: " mà em thấy chú trông vẻ già hơn chị... dì một chút, nên mới gọi là chị đó ạ."