Xuyên Sách Gả Cho Phản Diện: Chính Thất Này Không Dễ Chọc - Chương 444
Cập nhật lúc: 2025-10-24 12:54:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về phía Thẩm Y Y, khỏi cửa nhà, cô liền ghé qua nhà chú Hà Vinh một chuyến.
Người ở quê thường dậy khá sớm, đặc biệt là các cụ già. Chú Hà Vinh thức giấc từ lâu, đang trong nhà dùng bữa sáng với bác hai Hà.
"Chào chú Hà, chào bác hai Hà ạ," Thẩm Y Y cất tiếng chào.
"Ôi, vợ Lý Thâm đấy ? Sao cháu qua đây?" Bác hai Hà vội vàng dậy, mỉm : "Đã ăn sáng ? Nhà cũng ăn sáng xong, cháu ăn gì ?"
"Không cần ạ," Thẩm Y Y mỉm đáp, đưa túi táo trong tay cho bác hai, "Cháu hẹn với lên thị trấn ăn sáng , qua đây mượn xe đạp của thím, tiện ạ?"
"Ấy, cháu mượn thì cứ thẳng là , chúng sẽ mang qua cho cháu, cháu cần đích tới đây, còn khách sáo mang táo qua gì," bác hai Hà trách yêu, đẩy đẩy vài cuối cùng cũng nhận lấy túi táo, "Cháu cứ đây chờ, lấy xe cho cháu!"
Bác hai Hà đặt bát trong tay lên cái ghế đẩu vội vàng .
"Cháu cảm ơn thím ạ," Thẩm Y Y mỉm .
"Vợ Lý Thâm, chú cháu mở nhà máy ở Bắc Kinh?" Chú Hà Vinh cắt ngang lời hai bác cháu mà hỏi. Hôm qua, khi gia đình Thẩm Y Y về, nhiều trong thôn chạy tới xem hóng hớt, nhưng phần lớn đều là phụ nữ.
Nhiều ông cụ thường xem thường chuyện tán dóc như phụ nữ, chẳng hạn như chú Hà Vinh. Ông còn là trưởng thôn, nên hóng hớt, thông tin mà ông đều do vợ kể .
"Vâng ạ," Thẩm Y Y mỉm đáp.
"Có nhà máy dệt ở thị trấn là của cháu ?" Chú Hà Vinh hỏi.
"Vâng," Thẩm Y Y đáp. Theo sự phát triển của nền kinh tế, kinh tế của nhiều nhà máy ở huyện Phúc rơi cảnh trì trệ, thậm chí phá sản. Ngân sách của thị trấn cũng thâm hụt nghiêm trọng. Mặc dù nhà máy dệt, nhờ khách hàng lớn là Bách Khiêu Nhất, nên đóng cửa như những nhà máy khác, nhưng đơn hàng nhiều. Để bù đắp trống tài chính lớn, chính quyền huyện Phúc dứt khoát bán nhà máy dệt cho Thẩm Y Y và Lý Thâm.
"Việc kinh doanh của hai cháu lớn đến thế ?" Chú Hà Vinh tỏ kinh ngạc.
Hôm qua, trong thôn hỏi chuyện ăn của gia đình Thẩm Y Y. Đương nhiên, Thẩm Y Y chi tiết cho họ , chỉ ngắn gọn hai vợ chồng cô đang kinh doanh.
Bởi vì nhà máy dệt ngay thị trấn, trong tiềm thức , việc kinh doanh cô nhắc đến mặc nhiên xếp mảng trang phục, quần áo.
Khi chú Hà Vinh , Thẩm Y Y cũng tiện trực tiếp thật việc kinh doanh của bọn họ còn lớn hơn thế nhiều. "Cũng chỉ tạm thôi ạ," cô mỉm .
Hà Hải Vinh gật đầu tán thưởng: "Cháu quả là năng lực, nhưng cháu cũng quá tự cao, vẫn khiêm tốn học hỏi để công việc kinh doanh ngày càng phát triển lớn mạnh hơn nữa!"
"Vâng," Thẩm Y Y mỉm gật đầu, "Cháu hiểu ạ!"
Thái độ điều của Thẩm Y Y khiến Hà Hải Vinh thể phổng mũi, càng thêm hăng hái mà ban bố vài lời "dạy dỗ" nữa: "Cháu thái độ như là . Dù gì cháu cũng nghiệp Đại học Bắc Kinh, học vấn cao hơn chú, nhưng chú lớn tuổi hơn, kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn cháu. Cháu xem đúng ?"
"Dạ đúng ạ!" Thẩm Y Y buồn gật đầu.
lúc , bác gái Hà đẩy chiếc xe đạp . Thẩm Y Y đón lấy : "Vậy cháu xin phép , lẽ đến chiều mới trả ạ."
"Ôi dào, , cháu cứ thoải mái dùng ," bác gái Hà vội vã , "Hôm nay chúng cũng dùng đến xe ."
"Vâng ạ." Thẩm Y Y gật đầu rời .
"Cái vẻ trưởng thôn của ông nên thu bớt , phận của giờ khác xưa ," bác gái Hà liếc Hà Hải Vinh, " còn đang mong cháu gái nghiệp trường trung cấp nghề xong thể ở nhà máy dệt của con bé kìa, ông đừng gây chuyện!"
Hà Hải Vinh bực bội "chậc" một tiếng: "Bà vớ vẩn gì thế? là cùng thế hệ với bố chồng của con bé, dù hộ khẩu nó chuyển về Bắc Kinh, nhưng nó vẫn là con dâu của làng Thanh Thủy ! Cho dù ăn kinh doanh phát đạt đến mấy, vẫn là trưởng thôn, là bậc bề ! đôi ba câu thì gì sai hả?"
"Ông im miệng một lát ," bác gái Hà đành chịu thua ông chồng bướng bỉnh.
Hà Hải Vinh "hừ" một tiếng, nuốt nốt chỗ cháo cuối cùng, dúi cái bát tay vợ, cầm tẩu t.h.u.ố.c lên rít một dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-444.html.]
Sau tiếng rít t.h.u.ố.c thật dài, Hà Hải Vinh dậy, nheo mắt xa, thấy hai chiếc xe đang lao vun vút về phía làng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Chớ bảo là xe của nhà họ Lý nhé?" Hà Hải Vinh lẩm bẩm.
Bác gái Hà tiếng động liền ngẩng đầu lên : "Chắc chắn ! Ngoài nhà họ Lý , trong cái làng của chúng còn ai ô tô nữa ?"
Trong làng, ô tô hiếm khi xuất hiện, trừ phi lãnh đạo cấp cao đến thị sát, bằng thì là xe của nhà họ Lý.
Nghĩ đến đây, bác gái Hà nhịn mà gắt gỏng: "Thấy ? Nhà họ giờ khác xưa lắm ! Trước mặt nhà họ Lý, ông nhớ kiềm chế cái thái độ trưởng thôn của một chút. Ông từng ? Người ở vị trí cao thường để ý tiểu tiết, khi ông gì đó mếch lòng họ mà hề ... Dù vợ của Lý Thâm hẳn là như thế, nhưng chúng vẫn còn chuyện nhờ vả đấy!"
Hà Hải Vinh mất kiên nhẫn ngắt lời vợ: "Chẳng qua chỉ là kinh doanh kiếm chút tiền thôi mà, gì to tát đến mức—"
Anh đang thì chợt thấy hai chiếc xe đó rẽ hướng nhà .
Khoảng cách càng rút ngắn, Hà Hải Vinh cuối cùng cũng rõ là xe của ai, vội vã chạy đón: "Kia là xe của Huyện trưởng!"
Chiếc xe đầu tiên dừng , Huyện trưởng huyện Phúc và Phó Bí thư Huyện ủy bước xuống. Ngay đó, từ chiếc xe thứ hai, ba vị lãnh đạo khác cũng lượt xuất hiện. Hà Hải Vinh, vốn là thường xuyên lên huyện họp, tự nhiên nhận đây đều là những vị nắm giữ quyền lực thật sự trong huyện!
Hà Hải Vinh sợ hãi đến mức chân tay mềm nhũn. Nhiều lãnh đạo như đồng loạt đến, lẽ nào ông phạm tội lớn gì ?
"Ông Hà, ông đang ngây đó gì ? Mau đến đây!" Phó Bí thư Huyện ủy Hoàng Vệ Quốc nở nụ rạng rỡ, vẫy tay gọi ông.
Đầu óc Hà Hải Vinh vẫn đang cuồng suy nghĩ xem sai điều gì , hề để ý rằng gương mặt của Hoàng Vệ Quốc hề chút ý định bắt bớ ông .
"Huyện... Huyện trưởng... Phó Bí thư... , ... gì sai..."
"Ông Hà, chuyện gì mà ông ngây ?" Hoàng Vệ Quốc, từng giữ chức chủ nhiệm công xã Hồng Tinh thuộc thôn Thanh Thủy, khi công xã giải thể mới điều chuyển về thị trấn, nên quen với Hà Hải Vinh. Anh giả vờ cau mày, trách móc: "Chúng đến đây để tìm đồng chí Thẩm Y Y, cô về ? Chúng ghé thăm cô , định nhờ ông dẫn đường đó!"
"Hả?" Hà Hải Vinh cảm thấy choáng váng, "Tìm đồng chí Thẩm Y Y ? Vợ của Lý Thâm ư?"
" !" Thẩm Y Y từng giúp Hoàng Vệ Quốc luận văn, còn là ân nhân cứu mạng vợ và chị vợ . Một như , Hoàng Vệ Quốc thể quên ? Anh đương nhiên rõ cô chính là vợ của Lý Thâm.
Hà Hải Vinh: "..." Lãnh đạo cấp cao như thế , tìm vợ của Lý Thâm thì chuyện gì nhỉ? Chắc chắn chuyện nhỏ!
Bác hai Hà vốn nghĩ các vị lãnh đạo đến đây để bàn chuyện công, đang định nhà thì thấy họ nhắc đến Thẩm Y Y. Vừa ngoảnh đầu , bà thấy chồng vẫn trân trân với vẻ mặt ngơ ngác, bỗng thấy nóng ruột. Bà bực chồng, vội vàng đáp lời: "Thưa các vị lãnh đạo, các vị đến muộn . Vợ Lý Thâm thị trấn cách đây ít phút."
"Đi thị trấn ? Sớm ?" Hoàng Vệ Quốc kinh ngạc. Bọn họ xuất phát từ lúc trời hửng sáng, mà vẫn bỏ lỡ ư?
" !" Bác hai Hà khẳng định: "Chắc cũng gần nửa tiếng , giờ chắc sắp tới thị trấn ."
Nghe , Hoàng Vệ Quốc liền sang huyện trưởng. Vị huyện trưởng thở dài thườn thượt, nét mặt lộ rõ sự thất vọng. Ông hỏi Bác hai Hà: "Cô khi nào sẽ về ?"
"Con bé là buổi chiều sẽ về," Bác hai Hà thấy vẻ mặt thất vọng của các vị lãnh đạo, ngập ngừng một chút, thêm: "... Các vị việc gì gấp tìm con bé ? Nếu cần, thể sai trong thôn lên thị trấn gọi con bé về ngay bây giờ."
Huyện trưởng sang Hoàng Vệ Quốc, lắc đầu, giọng trầm xuống, đầy vẻ suy tư: "Đồng chí Thẩm lẽ đến nhà máy dệt ."
Huyện trưởng khẽ cúi đầu, nở nụ khách sáo với Bác hai Hà: "Không cần , chúng thể tự tìm đến đồng chí Thẩm. Cảm ơn hai bác nhiều, chúng xin phép !"
Đoàn nhanh chóng lên xe, một nữa rời với vẻ ngoài uy nghiêm, để một vệt bụi phía .
Vợ chồng Hà Hải Vinh cứ như trời trồng, dõi theo chiếc xe khuất dạng. Sau đó, họ sang , trong ánh mắt đối phương đều lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ—
Thẩm Y Y rốt cuộc thể lợi hại đến mức nào cơ chứ? Đến cả những vị lãnh đạo cấp cao như cũng đích tìm đến cô ư?