Xuyên Sách Gả Cho Phản Diện: Chính Thất Này Không Dễ Chọc - Chương 447

Cập nhật lúc: 2025-10-24 12:54:17
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế là, ngay khi các vị lãnh đạo rời , vội vã chạy đến hỏi Thẩm Y Y…

“Vợ Lý Thâm ơi, nãy mấy vị lãnh đạo sẽ xây dựng nhà máy ở thôn chúng , chuyện thật ?” Hà Hải Vinh nhanh nhảu hỏi .

Những khác cũng đổ dồn ánh mắt đầy mong đợi.

Thẩm Y Y chính là trung gian giới thiệu lãnh đạo huyện Phúc với nhà máy thực phẩm một. Hai bên trải qua nhiều cuộc đàm phán qua điện thoại và sơ bộ xác nhận ý định hợp tác. Hiện tại, huyện cử một đoàn đại biểu do huyện trưởng dẫn đầu tới thủ đô để bàn bạc chi tiết. Nếu gì bất ngờ, về cơ bản chuyện đấy.

Chỉ cần huyện trưởng trở về từ thủ đô, họ thể tiến hành chọn địa điểm xây dựng nhà máy.

Thẩm Y Y cũng giấu giếm họ: “Nếu chuyến công tác thủ đô của huyện trưởng thuận lợi, thì đúng là sự thật!”

Các thôn dân lập tức xôn xao bàn tán, kinh ngạc vui mừng khôn xiết. Có kích động hỏi cô: “Vợ Lý Thâm , với lãnh đạo là xây dựng ở thôn chúng ?”

Thẩm Y Y phủ nhận, cô loại việc ai , nhưng cô cũng ôm hết bộ công lao về : “Chủ yếu vẫn là thôn chúng gần huyện lỵ, điều kiện mặt đều đáp ứng yêu cầu xây dựng nhà máy. Chứ nếu , dù đề xuất chăng nữa, các vị lãnh đạo cũng sẽ đồng ý .”

Các thôn dân tự động lờ lời giải thích của cô. Thôn gần huyện thì nhiều lắm, nếu Thẩm Y Y, huyện thật sự chắc chọn thôn của họ.

Mọi kích động xúc động, họ vô cùng háo hức mong chờ.

Thẩm Y Y cũng chẳng rảnh rang là bao. Hết hôm nay bộ phận mời họp thì mai bộ phận mời thị sát, cô cứ chạy tới chạy lui giữa huyện và thành phố.

Có lúc, Thẩm Y Y tự nhủ hối hận, lẽ lúc đầu nên để Lý Thâm về mới !

Thẩm Y Y cũng những lúc nhàn nhã hiếm hoi. Ví dụ như khi gặp một hạng mục nào đó, cô lấy cớ giải quyết , cần bàn bạc với Lý Thâm. Sau đó, cô mượn chiếc điện thoại để "nấu cháo" với .

Chỉ là những cơ hội như thế chẳng nhiều, Lý Thâm cũng bận rộn, thường xuyên mặt ở văn phòng!

Cứ như qua một tuần. Sau hơn nửa tháng trở về, khi Thẩm Y Y thành kế hoạch để thể về thủ đô, huyện trưởng gọi điện thông báo – hợp tác với nhà máy thực phẩm một thành công rực rỡ!

Các thôn dân reo hò, phấn khích tột độ, tối hôm đó suýt chút nữa thì kéo xông thẳng đến nhà Thẩm Y Y.

Ai nấy đều cảm ơn cô, mổ heo tiệc ăn mừng.

Thẩm Y Y từ chối: “Thật sự ạ, chúng cháu mua vé tàu về thủ đô ngày mai . Hơn nữa, công việc ở thủ đô cũng đang chất chồng ít.”

Thế thì…

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Các thôn dân dù cảm ơn nhưng cũng dám chậm trễ công việc của cô. Thế là, ai về nhà nấy tìm những thứ ngon nhất của – nào gà, vịt, cá, thịt, trứng, bánh mì, màn thầu… chất đầy ắp cho Thẩm Y Y và gia đình, dặn họ mang về thủ đô mà ăn dần.

Thẩm Y Y nỡ từ chối tấm lòng cảm ơn chất phác của bà con thôn dân. Nụ khuôn mặt cha Lý thậm chí còn từng tắt, liên tục cần, nhưng vì quá nhiệt tình, họ đành nhận lấy.

Trước khi lên xe, Thẩm Y Y nghiêng đầu nhỏ bên tai Vương Yến một câu: “Nếu cô rảnh thì nên trau dồi thêm kiến thức nhé!”

“Học chữ gì chứ?” Vương Yến vẫn còn đang quyến luyến vì sắp chia tay. Vừa Thẩm Y Y những câu chẳng , cô liền ngơ ngác .

“Cứ lời .” Thẩm Y Y xua tay, thêm lời nào mà lên xe, mỉm vẫy tay chào tạm biệt : “Bye bye!”

Mãi đến khi chiếc xe khuất dạng, mới dần giải tán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-447.html.]

Mẹ chồng Vương Yến, tức bác gái Hà, kề bên cô con dâu vẫn còn đang hoang mang, thì thầm hỏi: “Vợ Lý Thâm nãy gì với con thế?”

“Toàn những câu khó hiểu thôi.” Vương Yến nhíu mày đáp: “Cô đùng một cái khuyên con học chữ, học chữ để gì cơ chứ? Con thì chỉ nông thôi mà...”

“Con ngốc ?” Bác hai Hà đang bên cạnh, bèn vội vàng trách mắng Vương Yến, bảo cô đừng to thế nữa, cứ như một đứa ngốc bằng. Bà hạ thấp giọng : “Có lẽ là nó kiếm cho con một việc đấy!”

“Tìm việc ?” Không chỉ Vương Yến kinh ngạc, bác gái Hà cũng ngẩn : “Chuyện thì liên quan gì đến việc tìm việc chứ?”

“Trong huyện sắp xây nhà máy chế biến thực phẩm, đến lúc đó chắc chắn sẽ tuyển một lượng lớn công nhân. Có thể cô giới thiệu con đó! Nếu con chút kiến thức chữ nghĩa, sắp xếp vị trí nhẹ nhàng hơn chút!” Bác hai Hà với vẻ “giận sắt thành thép”. Bà là vợ trưởng thôn, với tầm xa, thấy Vương Yến là vợ của cháu trai nên cũng giúp đỡ cô trong khả năng của bà.

!

Lúc , cả bác gái Hà lẫn Vương Yến đều hiểu : “À, hóa là như !”

“Vậy thẳng với con ngay từ đầu?” Vương Yến nhíu mày hỏi .

“Ai mà con ngốc đến thế chứ? Ngay cả chuyện đơn giản thế mà cũng nhận .” Bác hai Hà giận dỗi : “Hơn nữa, nãy đông như thế, huỵch toẹt ?”

Vương Yến bừng tỉnh, vui vẻ reo lên và chạy : “Con sẽ về học chữ ngay đây!”

“Cái đứa ngốc !” Bác gái Hà hiểu rõ ý tứ sâu xa, mắng yêu một tiếng.

là ‘ngốc phúc của ngốc’ mà!” Bác hai Hà cảm thán.

Bác gái Hà là hưởng lợi lớn, khóe miệng thể kìm nén nụ hài lòng. Con trai bà nhờ ơn Thẩm Y Y mà nhập ngũ, nay con dâu giới thiệu việc , chẳng đó chính là phúc của đứa ngốc ?

Hai chị em dâu nhà họ Hà thì thầm to nhỏ một cách bí ẩn. Giang Ái Linh phía liền chú ý, loáng thoáng vài câu.

Giang Ái Linh cũng việc , nhưng cô thừa Thẩm Y Y sẽ chẳng đời nào giúp đỡ cô vô cớ. Thế là cô vội vàng chạy về nhà, định khuyên Lý Tam Hoành giảng hòa với cha . Đương nhiên Lý Tam Hoành chịu , kết quả hai cãi vã ầm ĩ.

Còn Hà Chiêu Đệ, tuy cũng mong việc , nhưng sự “uy hiếp” ngầm của Lý và Thẩm Y Y, mãi đến khi Thẩm Y Y và những khác rời , cô vẫn dám mở lời mặt họ. Cô chỉ đành kiềm chế sự sốt ruột trong lòng, tự an ủi bản rằng công xưởng vẫn xây xong, vẫn còn cơ hội!

Cuối cùng, đoàn của Thẩm Y Y cũng về tới thủ đô. Sau khi về nhà, cô đổi xe, chuẩn đến công ty.

Đại Bảo liền khẽ nhíu mày. Lúc ở quê bận tối mắt tối mũi, giờ về đến nhà mà vẫn bận rộn đến thế? Không thể nghỉ ngơi cho tử tế ? Sao trân quý sức khỏe của gì cả?

“Mẹ.” Đại Bảo trách móc hỏi: “Mẹ về thì nên ở nhà nghỉ ngơi chứ, công việc bận đến mức đó ?”

Đương nhiên Thẩm Y Y đến công ty việc, cô đến tìm chồng. cô ngại thẳng là tìm Lý Thâm. Khóe mắt cô liếc thấy Tiểu Bảo, liền nhanh trí dối: “Mấy hôm nữa cùng Tiểu Bảo nước ngoài du lịch, xử lý xong việc thì mới thể vui chơi cho thật thoải mái chứ!”

Nói , cô lái xe mất.

Ánh mắt trách móc của Đại Bảo lập tức đổ dồn lên Tiểu Bảo. Tiểu Bảo giật gãi đầu, chẳng dám hó hé lời nào. Cậu sợ sệt vội vàng giúp xách hành lý nhà, lúc ngang qua cả, còn cố ý cúi gằm mặt xuống. Trong lòng thì thầm bóc phốt ông

Anh cũng đơn thuần quá còn gì? Mẹ kiểu ham việc , mà kể cả bà liều mạng, cha cũng để. Đây là thành phố chứ quê nhà, vắng cha ở bên cạnh thì ai mà quản nổi chứ! Chắc chắn thăm cha , đảm bảo cơ hội là hai họ sẽ dính lấy như sam , đừng tưởng nhé!

Tiểu Bảo thầm rủa thật ranh ma, nhưng khi ánh mắt lướt qua Hứa Nặc đang lưng trai, trong lòng thấy cân bằng ngay. Dù thì, trai vốn dĩ là gỗ hiểu gì phong tình, so đo với gì cho mệt!

 

Loading...