Xuyên Sách Gả Cho Phản Diện: Chính Thất Này Không Dễ Chọc - Chương 544

Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:26:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Gia mấp máy môi, bực bội cho : "Nếu đau thì chẳng cần gượng ép, đau thì chính là đau."

"Thật sự đau."

Diệp Gia: "..." Được thôi, tính sĩ diện của nam nhân, nàng cũng phần nào thấu hiểu.

dựa mức độ thương tích của Chu Cảnh Sâm, động tác tay Diệp Gia vốn khéo léo, nay càng thêm cẩn trọng. Nàng tỉ mỉ lau sạch miệng vết thương cho , thoa thêm t.h.u.ố.c trị thương. Nghe một mực đau, nhưng nhịn mà khẽ rên, Diệp Gia khi băng bó cho gần như nín thở.

Nàng vòng tay ôm lấy eo , quấn một vòng băng vải. Đang định thắt nút thì Diệp Gia giữ vững, phần băng vải còn rơi xuống đất lăn tròn.

Diệp Gia buông cuộn băng vải trong tay xuống, định nhặt lên thì Chu Cảnh Sâm khẽ rên một tiếng.

Ngồi bên mép giường, nàng cầm lấy cuộn băng vải, cúi đầu miếng băng trong tay, đó liếc xuống vùng bụng của Chu Cảnh Sâm. Cơ bụng sáu múi và những đường cong mềm mại tựa đuôi cá vẫn hiển hiện rõ ràng, nước da trắng nõn như ngà voi... Trong khi nàng vốn dĩ chẳng hề chạm y. Nàng lén lút ngước mắt lên , thấy ánh mắt Chu Cảnh Sâm đang chăm chú lá thư trong tay, chẳng mở từ lúc nào. Y tập trung từng con chữ đó, miệng vô thức rên lên một tiếng.

Diệp Gia: "..."

Chu Cảnh Sâm: (khẽ rít lên)

"... Đau lắm hả?" Diệp Gia dậy, sắc mặt vô cảm chằm chằm .

"Không đau." Chu Cảnh Sâm giương mắt đối diện với Diệp Gia, khuôn mặt tái nhợt hiện lên ý , lộ rõ dáng vẻ suy nhược nhưng khiến khác khỏi xót xa.

"Đương nhiên là đau." Diệp Gia nam nhân nên lời: "Ta vốn dĩ chạm ."

Chu Cảnh Sâm: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-544.html.]

Bốn mắt giao , trong đáy mắt Diệp Gia khẽ lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, đột ngột nhắm nghiền , vật xuống giường: "Gia Nương , đầu choáng váng, e là do dùng bữa nên chịu nổi nữa ."

Diệp Gia: "..."

Có lẽ, mặt mũi Chu Cảnh Sâm càng lúc càng dày. Trước là bậc nho nhã phong nhã, giờ đây hóa kẻ côn đồ, giả bộ đáng thương, tinh thông thuật tránh lửa một cách điêu luyện. Quả nhiên, chỉ cần chẳng màng liêm sỉ, thể đủ thứ chuyện đời!

Từ cao xuống nam nhân đang giường, Diệp Gia lặng thốt nên lời khi thấy Chu Cảnh Sâm ngang nhiên hé mắt lén dung nhan nàng, bất giác khẽ khẩy một tiếng. Tựa như ma xui quỷ khiến, nàng đưa tay đè xuống huyệt Mệnh Môn của .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Thân thể Chu Cảnh Sâm bất chợt cứng đờ, gân cốt căng chặt.

Diệp Gia khẽ cong môi , yếu ớt hỏi : "Tướng công, đầu vẫn còn choáng ?"

"..." Dung mạo Chu Cảnh Sâm bất chợt đỏ bừng lan tận vành tai, giơ mu bàn tay lên che đôi mắt: "Không choáng... Gia Nương, đói bụng."

Diệp Gia hừ một tiếng, sa sầm nét mặt, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Vị nam nhân ngủ vùi từ lúc sáng sớm đưa về, mãi đến chiều mới choàng tỉnh. Không chỉ bữa trưa chẳng dùng cơm canh mà buổi tối còn cả uống thuốc, quả thật đói lả. Diệp Gia đang định đến trù phòng xem xét, nhưng nàng khỏi phòng, Tiểu Lê mang theo cơm canh cùng bát t.h.u.ố.c từ phía hành lang bên chậm rãi bước đến.

Nhìn thấy Diệp Gia, nàng cung kính thi lễ một vòng: "Chủ tử."

"Chỉ t.h.u.ố.c thang thôi ?" Diệp Gia khẽ gật đầu, thấy một chiếc chén nhỏ khay. Vén nắp sơ qua thì chỉ thấy t.h.u.ố.c thang, đồ ăn nào khác.

Tiểu Lê lắc đầu: "Tứ Di Nãi Nãi , chủ tử chỉ ăn cơm chủ tử nấu thôi."

Chu Cảnh Sâm chẳng thói hư trong khoản . Chàng thực kén ăn, với cơm nước chỉ cần lấp đầy bụng là đủ. Ngày dùng bữa ở nhà ít, hầu như mỗi khi trở về đều qua mất giờ cơm.

 

Loading...