Mặc dù thời gian , hai họ vẫn chung phòng, song ngủ chung chăn gối bởi Chu Cảnh Sâm đang thương. Dù liên tục khẳng định , nhưng Diệp Gia vẫn nhất quyết chịu cùng chung giường. Mỗi đêm, hai đều kéo co một hồi, cũng lâu tiếp xúc mật. Lần chỉ là một nụ hôn nồng cháy, nhưng Diệp Gia vẫn cảm giác tựa hồ hồn phách của hút cạn.
Không qua bao lâu, Diệp Gia cảm giác sắp nghẹt thở, đành vỗ vai , Chu Cảnh Sâm mới thỏa mãn dừng .
"Đừng giở thói càn." Cảm nhận vật cứng rắn khẽ cựa quậy, ánh mắt Diệp Gia lập tức nghiêm nghị cảnh cáo .
Chu Cảnh Sâm tựa cằm lên vai Diệp Gia, ôm lấy nàng, khẽ thở dài thườn thượt: "... Chúng xử lý những chuyện càng sớm càng . Nếu cứ để việc kết thúc trong im lặng thế , ắt kẻ bỏ mạng."
Diệp Gia giả vờ hồ đồ hiểu, chờ bình tĩnh , mới nhẹ nhàng tuột xuống khỏi .
Làn gió mát tán dây leo đan xen dịu cảm giác bồn chồn. Diệp Gia thở dài một , xuống bên cạnh . Tiếng ve kêu vẫn tiếp tục râm ran, nàng đang nghĩ đến chuyện khác để chuyển hướng chú ý của . đột nhiên nhớ điều gì đó: " , hôm trở về từ Ung Châu, Cố Minh Hy tới đây một ."
Động tác vuốt phẳng góc quần áo của Chu Cảnh Sâm lập tức dừng , ngước mắt Diệp Gia.
"Nàng một lời hết sức thú vị." Diệp Gia nghiêng đầu, tiếp: "Nàng một tháng nữa, Tây Bắc sẽ chiến tranh nổ ."
Lông mi Chu Cảnh Sâm khẽ run lên, điềm nhiên đáp: "Ồ?"
"Ngoài ," Diệp Gia ranh mãnh, rõ ý tứ, đề cập đến một chuyện: "Nàng quen Trình Nghị."
Khóe miệng Chu Cảnh Sâm vốn đang khẽ cong, liền từ từ thẳng tắp. Hắn cụp mắt xuống, sắc mặt hề biến hóa, song phàm là thấu hiểu đều , tâm trạng lúc tuyệt nhiên hề tĩnh lặng. Diệp Gia thoáng cánh tay đang đặt đầu gối, ngón tay vô thức khẽ động. Đây là một thói quen nhỏ của Chu Cảnh Sâm, mỗi khi điều gì cần toan tính, ngón tay sẽ vô thức khẽ động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-564.html.]
"Tướng công, xem, Cố cô nương dụng ý gì? Hay là Cố gia mưu đồ gì?" Nói đến đây, Cố Minh Hy lâu tìm đến cửa. Khác với ngày , nàng từng năm bảy lượt đến tận cổng gây sự, quả thật bất thường, thời gian phủ đặc biệt bình yên.
"... Mặc kệ Cố gia ý gì, cần mấy tin tức kinh hãi như thế cũng ." Sắc mặt Chu Cảnh Sâm thoáng hiện vẻ ngưng trọng, đang suy nghĩ điều gì.
Diệp Gia hồi lâu, song vẫn đoán , bèn khẽ hỏi: "Nói cũng kỳ quái, của Cố gia rời chăng? Trước đây thường xuyên tìm đến cầu kiến, quãng thời gian yên tĩnh đến lạ, ngay cả trấn cũng trông thấy bóng dáng hai bọn họ."
Vừa dứt lời, trong mắt Chu Cảnh Sâm thoáng hiện một tia sáng thâm thúy: "E là về ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chu Cảnh Sâm đưa tay vuốt ve mái tóc Diệp Gia, khóe miệng chậm rãi cong lên. Nụ của rõ ràng tao nhã, song hiểu vì lẽ gì, mang theo vài phần tà mị: "Nghe đồn Cố Minh Dực cách đây lâu gặp chuyện, e rằng Cố tiểu thư trong quãng thời gian vẫn còn hoảng sợ, dám ngoài."
"Cố Minh Dực xảy chuyện?" Diệp Gia vốn dĩ bận rộn trăm công nghìn việc, nào tâm trí để ý chuyện ngoài tai, đây là đầu nàng tin .
"Ừ."
"Rốt cuộc xảy chuyện gì? Phu quân, tin đó?" Diệp Gia giấu nổi vẻ hiếu kỳ.
Chu Cảnh Sâm chỉ khẽ mỉm nàng.
Diệp Gia khẽ trừng mắt, chợt nhận buột miệng hỏi một câu ngớ ngẩn. Phu quân nàng là Hiệu úy trấn Đông Hương, sự vụ lớn nhỏ trong trấn, há thể lọt khỏi tai ?