Diệp Gia thầm cho là đủ, ba mươi tiêu sư kinh nghiệm dạn dày như là dư dả .
Trình gia nhận mối ăn , Trình lão gia tử cũng hứa hẹn sẽ vận chuyển lương thực viện trợ cho thành trại chỉ trong ba ngày. Diệp Gia khách sáo tạ ơn Trình lão gia tử, đang định cáo từ thì Trình lão gia tử gọi nàng , mặt lộ vẻ ngập ngừng thôi. Diệp Gia vốn là hiểu thức thời, liền mở miệng hỏi: "Lão gia tử việc gì, xin cứ thẳng thắn."
Trình lão gia tử do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa mắt trưởng tử vẫn an tọa một bên mà chẳng cất lời.
Chuyện Trình Nghị nhập ngũ, cuối cùng lão gia tử thể lay chuyển nhi tử, đành ngậm ngùi chấp thuận. lão gia tử liền khẩn khoản một câu: "... Nếu là thể khiến khuyển tử ở bên giáo úy đại nhân phụng sự, lão hủ cũng thể an lòng phần nào."
Trong lòng Diệp Gia lập tức thót lên một tiếng, chẳng năng gì.
Thực tế, thái độ đặc biệt của Chu Cảnh Sâm đối với Trình Nghị, Diệp Gia vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Chu Cảnh Sâm vốn là tính tình hỉ nộ bất lộ, hiếm khi cảm xúc d.a.o động lớn đến . Điều gì thể khiến để tâm như thế, Diệp Gia vẫn luôn cảm thấy đôi chút khó xử. Nàng sẽ chẳng chủ linh tinh chuyện , lúc cũng chỉ thể khéo léo từ chối: "Chuyện quan trọng nơi quân vụ, là nữ tắc gia quyến, ít khi can dự . Nếu Trình lão gia tử lo lắng, chi bằng tự hỏi phu quân thì hơn."
Trình lão gia tử tự nhiên tìm Chu Cảnh Sâm, nhưng Chu Cảnh Sâm chịu nhượng bộ. Nếu chẳng trưởng tử cứ quấy nhiễu quá đáng, Trình lão gia tử thà rằng chẳng thể nhập ngũ: "Than ôi, đúng là lão hủ khó xử . Phu nhân cần để tâm chuyện ."
Diệp Gia liếc mắt Trình Nghị, đúng lúc Trình Nghị ngước đôi mắt lên.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-569.html.]
Bốn mắt , Trình Nghị rõ là vì tính tình non nớt bởi quá trẻ tuổi, ánh sáng trong mắt y tóe . Y cách che giấu sự kém cỏi, khiến khác cảm thấy khó chịu.
Diệp Gia tán đồng, Trình gia cũng chẳng miễn cưỡng. Trong lòng Trình lão gia tử may mắn chút chán nản, song vẫn giữ phép lịch sự tiễn Diệp Gia cửa, còn căn dặn gọi ba mươi tiêu sư võ nghệ cao cường để hộ tống Diệp Gia trở về.
Dù Trình gia cung cấp lương thực, Diệp Gia cũng sẽ gác kế hoạch tích trữ. Nàng đưa đám tiêu sư nườm nượp trở về Thẩm phủ, lúc đến nhà vặn là chạng vạng. Chân trời ráng hồng dày đặc, mây nhuộm sắc đỏ rực cả bầu. Chim nhạn cạc cạc bay lượn giữa trung, nhưng tiết trời dứt cơn nóng bức nên vẫn oi ả vô cùng. Diệp Gia bước cửa gặp Anh Đào sớm chờ sẵn.
"Chủ tử, trở ." Anh Đào là tỳ nữ do Dư thị cử đến trông coi, dặn dò nàng thấy Diệp Gia thì lập tức báo tin: "Đây là...?" "Vào nhà ." Diệp Gia vội vàng trở về phòng, xiêm y sớm thấm đẫm mồ hôi.
Cuối tháng bảy quả thật nóng bức vô cùng, Diệp Gia khi ngoài ăn mặc khá kín đáo. Lúc trở về, nàng cảm thấy nóng nực đến khó chịu. Dư thị cũng nhanh chóng nhận tin tức, sai bưng lạnh đến giải nhiệt. Dư thị cũng thấu tỏ sự tình Diệp Gia đến Trình gia gì, vội vàng mà bảo Diệp Gia uống lạnh nghỉ ngơi một chút : "Trời nóng nực, con bôn ba ngược xuôi quả thực mệt nhọc. Nếu đắc dụng bên cạnh thì , con cũng đỡ tự chạy vạy."
Diệp Gia khẽ mỉm , uống hai ngụm lạnh xuống bụng mới cảm thấy lồng n.g.ự.c thoải mái hơn ít nhiều.
"Nương, sự tình là như thế ." Vì , Diệp Gia lời ít ý nhiều kể chuyện mượn tích trữ lương thực cho Dư thị. Dư thị am tường lắm chuyện kho lúa lương thực ở trấn Lý Bắc cháy, sắc mặt nàng lập tức đổi.
"Sự tình hệ trọng như , Luân Đài bên hẳn khẩn cấp điều lương đến chứ?" Tuy Dư thị tự nhận thấu tường triều chính, nhưng vì xuất hiển hách, trong xương cốt vẫn mang tầm đại cục.