Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày nào Dư thị cũng ngóng động tĩnh ở bên ngoài, đặt tay lên n.g.ự.c thầm nhủ quả thật may mắn: "May mắn Gia Nương sớm liệu , từ sớm tích trữ đầy đủ lương thực. Nếu , cứ theo tình hình hiện giờ, trận chiến kéo dài, e rằng chúng cũng dắt díu lánh nạn mất thôi."
Khoảng thời gian gần đây các cửa hàng đều tạm ngừng hoạt động. Chính bởi thiên hạ đại loạn, thế nên hiếm cửa hàng nào dám mở cửa kinh doanh. Ngay cả cửa hàng Tây Thi dù mở cửa, cũng chẳng còn nhiều thịt cá mà bán. Trên trấn, ít kẻ nhát gan vội vàng đóng cửa tiệm, tìm về thôn dã để tránh né binh đao.
Tuy nhiên, chừng nào rời khỏi địa phận Bắc Đình, thì dù bọn họ trốn chạy đến phương trời nào, cũng chẳng thể nào an tuyệt đối .
Diệp Gia vui mừng nhận thấy trấn Đông Hương địa thế khá , dù biến cố cũng khó bề trở thành nơi đầu sóng ngọn gió. Tuy rằng một vài cửa hàng đóng cửa, nhưng đa vẫn hoạt động kinh doanh bình thường. Chủ yếu là do suốt mấy năm nay, vùng Tây Bắc liên tiếp phát sinh chiến tranh, nên các thương nhân sớm quen với loạn lạc, lợi dụng cơ hội để kiếm thêm chút lợi nhuận. Số vải vóc Diệp Gia dặn dò ông Tôn mua sắm chuyển đến. Nàng đang suy tính một phương án hợp lý để phân phát cho các thợ may.
Cứ ngỡ Diệp Đồng Sinh sẽ tìm cách nhúng tay , nào ngờ còn kịp mở lời thì Diệp Tô thị nhanh chóng cất tiếng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-581.html.]
Diệp Tô thị Diệp Gia phân phát vải bông, kêu những phụ nhân thôn dã may thành y phục, khỏi ngạc nhiên đến mức nên phản ứng . Bà tự nhận là mẫu của Diệp Gia, ăn muối còn nhiều hơn Diệp Gia ăn cơm, giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ tay Diệp Gia mà quở trách, mắng nàng lo liệu cuộc sống: "Thứ đồ như , mang bán, ngươi may thành y phục để gì? Từ đầu năm nay nào nhà nào dư dả tiền bạc đến cửa hàng mua quần áo mặc?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Diệp Tô thị suy từ bụng bụng mà : "Hơn nữa, những phụ nhân thôn dã tay nghề tinh xảo, ngươi đem những thứ thế cho bọn họ chà đạp, đến việc thể may y phục chỉnh mà đem bán , chẳng lẽ sợ đám bà lão sẽ lén lút cắt xén vải bông thượng hạng của ngươi ư?"
Diệp Gia vốn dĩ cảm thấy phiền phức, nhưng khi đến câu cuối cùng thì trái trong lòng chợt nảy sinh cảnh giác.
Quả thực, nếu cứ thế mà gửi bông và vải vóc thượng hạng đến tay những phụ nhân thôn dã, đến lúc thu gom thành phẩm cũng thể chính xác trong đó chứa bao nhiêu bông vải. Vào thời điểm điều kiện thiếu thốn, ắt sẽ nảy sinh lòng tham với những vật quý giá . Nếu như thực sự cắt xén bớt bông độn thêm vải vụn cho đủ, thì trừ phi khi thu gom y phục, cắt từng chiếc mà kiểm tra, bằng với lượng hàng hóa khổng lồ , thể soát xét kỹ càng? "Chi bằng tuyển những việc tại phân xưởng, để Thu Nguyệt giám sát." Ngay cả Dư thị, khi còn việc tại tú phường , cũng từng chứng kiến các tú nương ở Vương gia trang thói quen táy máy vặt. Dẫu trong tú phường, họ cũng thường lén lút mang một ít vải vụn về nhà.
Thu Nguyệt là tính cách hung dữ, chỉ miệng lưỡi sắc sảo mà đôi mắt cũng vô cùng lợi hại. Có nàng ở một bên trông coi, thì khác đừng bao giờ nghĩ cơ hội giở trò ngay mí mắt nàng . Cũng đúng, từ lúc Thu Nguyệt tiếp quản chuyện kinh doanh của cửa hàng Tây Thi, thì các khoản ăn đều ghi chép vô cùng rõ ràng. Diệp Gia trầm ngâm giây lát, khẽ gật đầu: "Cũng . Vừa đúng lúc phân xưởng dạo ngưng sản xuất xà phòng thơm, kho chứa đang trống."