Song, sức chiến đấu của binh sĩ Đột Quyết vô cùng hung hãn, huống hồ quân chênh lệch lớn, chỉ phòng ngự thôi khó khăn trùng điệp.
Để đảm bảo chắc chắn, Chu Cảnh Sâm mang theo ấn ký riêng của Dương Thừa Liệt, điều động một đội kỵ binh từ khu đóng quân, cùng Tôn Ngọc Sơn thẳng tiến về thị trấn Toái Diệp. Tôn Ngọc Sơn đảm nhiệm chức chủ soái, Trần Thế Khanh lĩnh nhiệm quân tiên phong, bất ngờ tập kích. Trải qua hơn một tháng trời chiến đấu hăng hái, m.á.u chảy thành sông, cuối cùng cũng đ.á.n.h cho quân Đột Quyết lương thảo cạn kiệt, binh khí hao mòn.
Phía trấn Lý Bắc, Chu Cảnh Sâm đích trấn thủ, dựa ba vạn binh lực cùng sự hiệp sức của dân chúng địa phương, kiên cường giữ vững trận địa.
Giương đông kích tây, khiến địch quân hao tổn nguyên khí, mới tung đòn phản công. Tổn thất đầy ba ngàn binh sĩ, đẩy lui Đột Quyết quân, buộc chúng tháo chạy về tận thảo nguyên xa xôi. Trong đó, vệ sĩ Trình gia và các tâm phúc của A Cửu cũng góp phần nhỏ. Những tráng sĩ thô kệch tuy chẳng am tường thư nghĩa, song sức vóc cường tráng khôn cùng. Mỗi trong họ đều khả năng chiến đấu phi phàm, dù chẳng thể một chọi trăm, song năng lực lấy một địch mười thì thừa sức. Cùng Chu Cảnh Sâm ở trấn Lý Bắc trấn giữ thành trì.
Khi việc an bài, quân sĩ ở ba mặt Tây Bắc, Tây cùng Đông Bắc rốt cuộc cũng trút gánh nặng trong lòng. Lúc viện binh Luân Đài mới ung dung kéo theo ba vạn binh mã đến.
Người đến là phó tướng của Tô Lặc Đồ, Hồ Dũng. Khi đến thành Lý Bắc thì là giữa tháng mười một.
Trời đổ tuyết dày, nhiệt độ đột ngột giảm sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-587.html.]
Việc đầu tiên mà Hồ Dũng khi tiến doanh trướng chủ tướng là nghiêm khắc quở trách Chu Cảnh Sâm tội tự ý đoạt lấy chức vị chủ tướng, tuân lệnh quân pháp, chẳng hiểu tôn ti trật tự, còn dám tự tiện hành sự, nhân danh là chủ soái của cuộc tác chiến , ngang nhiên chiếm đoạt chiến công hiển hách.
Chưa kể việc khiến lòng căm phẫn đến mức nào, chỉ riêng tính khí nóng nảy của Ba Lâm Đồ đủ lên tất cả. Hắn tức giận rút đao, xông thẳng doanh trướng Hồ Dũng, chút nữa một đao c.h.é.m c.h.ế.t ngay tại chỗ. Nếu Chu Cảnh Sâm ngăn cản kịp thời, thì Hồ Dũng và cả đám thuộc hạ của binh lính trấn thủ biên cương mắt đỏ như lửa thiêu, quyết g.i.ế.c sạch ở trấn Lý Bắc. Trái , Chu Cảnh Sâm đối với những hành vi của Hồ Dũng, cũng hề tỏ ác cảm quá mức.
Hắn chỉ bộc lộ sự tức giận, mà còn thẳng thắn nhận , cũng bày tỏ hề chút oán giận nào về chuyện xảy .
Hồ Dũng lẽ cũng thầm giật , việc chậm trễ lâu như mới đến, thực sự là do thất trách. Nếu để chuyện truyền đến tai Đại đô hộ, e rằng tuyệt đối gánh nổi trách nhiệm. Lần chẳng qua là tiên hạ thủ vi cường, tiên đe dọa tên tiểu tử còn non tuổi mặt, răn đừng vì một hai lập chiến công mà sinh kiêu căng ngạo mạn, gây thêm phiền phức cho bản . Thấy Chu Cảnh Sâm khách sáo như , liền cho rằng nắm điểm yếu của Chu Cảnh Sâm. Hắn bèn bày tỏ, xét thấy Chu Cảnh Sâm kiên cường chống cự Đột Quyết quân, sẽ chia cho một phần công trạng.
\Ra tay thì chiếm lợi thế.
Chu Cảnh Sâm đương nhiên bày vẻ cảm động đến rơi lệ, thái độ khiêm nhường học hỏi, dịu dàng ngoan ngoãn đến mức chẳng để lộ chút sơ hở nào. Lại cộng thêm sở hữu dung mạo vốn dĩ ôn nhuận như ngọc, khi cố ý bộc lộ, thì dường như chút sắc sảo nào, càng giống một công tử thế gia chẳng màng thế sự.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hồ Dũng một tật cố chấp khó sửa, vốn bảo thủ thích mặt mà bắt hình dong.