Xuyên Sách Gả Cho Phản Diện: Chính Thất Này Không Dễ Chọc - Chương 595

Cập nhật lúc: 2025-10-27 06:47:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ còn cố ý xử lý khi về, trong miệng còn vương hương nhàn nhạt.

Trong khe hở của môi, Diệp Gia thấy tiếng thở nhẹ nhàng của : "Nếu tìm đến, nàng liền quên ? Tiểu nương tử như nàng quả là bạc tình bạc nghĩa!"

Diệp Gia thầm nghĩ:

Chẳng là do quá bận rộn !

Quên thì thể nào quên .

thì cũng là một trưởng thành, cùng lắm chỉ là trí nhớ còn minh mẫn như mà thôi.

đương nhiên Diệp Gia sẽ vì chuyện mà chọc giận .

Nàng chỉ đáp qua loa đôi lời tiếp tục tựa vai mà say ngủ.

Không thể , xe ngựa mà càng tỉnh táo thì chỉ nôn nao, chi bằng chợp mắt một chút, cảm giác sẽ đỡ hơn nhiều.

Lắc lư qua xe còn hiệu quả thôi miên.

Chu Cảnh Sâm ôm nàng một lát, sờ đầu nàng một cái thở dài một .

Sao mà chọn một vô tâm những suy nghĩ kỳ quái đến thế bạn đời chứ?

Hồi tưởng tâm trạng một lát, cũng tựa vai Diệp Gia đang ngủ mà .

Hắn mất ngủ liên tiếp hai đêm, thể giữ tỉnh táo mặt Diệp Gia cũng chỉ vì tuổi còn trẻ mà thôi.

Hai dựa ngủ bao lâu. Cuối cùng, xe ngựa cũng khẽ động từ từ dừng .

Xe dừng, Chu Cảnh Sâm mở mắt .

Diệp Gia vẫn tựa lòng ngủ ngon lành.

Hắn khẽ nhúc nhích cánh tay cứng ngắc của , vén màn cửa xe bên ngoài.

Xe ngựa dừng cửa một khách điếm. Xe hai canh giờ, ngoài cửa sổ lờ mờ sáng.

Chu Cảnh Sâm khẽ cử động, Diệp Gia cũng theo đó mà tỉnh giấc.

Dẫu xe ngựa xóc nảy điên cuồng, Diệp Gia vẫn say giấc cho đến khi cảm nhận ôm nàng khẽ cựa .

Diệp Gia ngước mắt vạt áo đùi Chu Cảnh Sâm, nàng cũng đưa đầu theo bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-595.html.]

Không đến , bốn bề cây cối rậm rạp, cảnh vật nơi đây vẻ tiêu điều, hoang vắng. Đây rốt cuộc là nơi chốn nào?

Trong lòng Diệp Gia dâng lên sự tò mò, nàng định bước xuống xe thì thẳng tay vén rèm cửa sổ xe ngựa.

"Hửm? Làm ?" Tay nàng đặt lên tấm rèm, khẽ hỏi một tiếng.

Kẻ vẫn chậm chạp bất động. Diệp Gia cảm thấy lạ lùng, bèn đầu về phía Chu Cảnh Sâm, kẻ đang bất động với vẻ mặt cứng ngắc. Nàng hỏi: "Chàng định xuống xe ư?"

Chu Cảnh Sâm khẽ ngước mắt lên, lặng lẽ nàng một cái. Chẳng hiểu vì , trong khoảnh khắc , Diệp Gia cảm nhận trong ánh mắt ẩn chứa một tia oán niệm sâu sắc.

Ánh mắt nàng từ đùi dời lên khuôn mặt. Diệp Gia trừng mắt , hỏi: "Chân tê rần ư?"

Chu Cảnh Sâm đáp lời, chỉ dùng ánh mắt oán trách nàng.

Diệp Gia bật , : "...Cũng do cố tình?"

Đến lúc , khóe miệng Chu Cảnh Sâm mới khẽ nhếch lên, gọi: "Gia Nương."

"Ừm."

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, vương lên đôi gò má . Ánh mắt Chu Cảnh Sâm tựa hồ một hồ nước sâu thẳm, gợn lên những con sóng dịu dàng.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Bề ngoài trông vẻ gầy gò, đôi chân thon dài, nhưng khi chạm , thấy cơ bắp rắn chắc, đầy đặn.

Diệp Gia xoa bóp cho hồi lâu, khi hỏi liệu đỡ hơn chút nào , liếc nàng, đáp: "Vai cũng tựa cả đêm, giữ nguyên một tư thế nhúc nhích, giờ thì chẳng thể nhúc nhích nổi nữa ..."

Diệp Gia bấy giờ mới hiểu : "...Được , hiểu."

Xoa bóp xong đôi chân, nàng tiếp tục xoa bóp bờ vai cho .

Diệp Gia tận tình xoa bóp, giúp lưu thông khí huyết. Mãi , kẻ mới thôi mím môi, cất lời: "Đủ , chúng thôi."

Dứt lời, nhanh chóng dậy, khom bước xuống xe ngựa. Cả toát lên vẻ phấn khởi khó tả.

Diệp Gia: "..."

Diệp Gia bĩu môi thốt nên lời. Sau khi thầm mắng vài câu, nàng mới miễn cưỡng bước xuống theo.

Nơi đây bốn bề hoang vu, mặt là một cánh rừng rậm, phía cũng là trùng điệp núi non.

Một khách điếm lẻ loi ở ngã tư nơi thành trấn.

 

Loading...