Diệp Gia trầm ngâm một lát, đoạn lấy trong túi vải một nén bạc, cất tiếng hỏi: "Ta thấy bàn vẫn còn ít nguyên liệu tươi sống, chẳng còn dùng chăng?”
Vị đầu bếp nọ thấy nén bạc, tinh thần liền tỉnh táo hẳn.
Hắn nhanh tay chộp lấy nén bạc, đưa lên miệng c.ắ.n thử một cái.
Khuôn mặt béo liền nhăn nhúm , híp mắt : "Được, , ! Quý khách dùng bao nhiêu tùy ý.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Đa tạ.”
Đêm qua Diệp Gia chỉ ăn chút đồ ăn nhẹ lót , quả thật bụng đang đói cồn cào.
Nàng nhận , tất cả nguyên liệu ở đây đều là đồ chay.
Diệp Gia liếc mắt qua, chỉ thấy một sọt đầy củ cải trắng cùng một thùng nước suối trong veo từ núi mang về.
Diệp Gia vốn là khoái khẩu với thịt. Chẳng thịt thì mà ngon miệng cho ? Thế là nàng đưa mắt về phía vị đầu bếp .
Vị đầu bếp nhận bạc, khi thấy ánh mắt của Diệp Gia đến thì liền hiểu ý. Hắn vội vàng : "Quý khách còn gì nữa ? Trong chỉ chút rau dưa, chẳng quý khách tìm chút thịt chăng? Hậu viện nuôi gà.”
"Gà thì cần, chẳng trứng ?"
Gà cần thời gian thịt, tốn công chế biến. Nàng chỉ nhanh chóng một bữa cơm lấp đầy cái bụng rỗng của . "Làm ơn lấy cho bốn quả trứng, chứ?"
"Có, , ! Ta sẽ lấy cho quý khách ngay.”
Vị đầu bếp béo núc ních vội vã , lát mang đến năm quả trứng.
Diệp Gia lời cảm tạ, đập cả năm quả trứng bát. Nàng thái thêm chút hành lá, bỏ chút muối, nhanh đ.á.n.h tan lòng đỏ và lòng trắng trứng.
Khi dầu trong nồi nóng già, nàng trút trứng đ.á.n.h , lập tức phát tiếng ‘xèo’ giòn tai. Nàng liền đảo nhanh tay.
Chỉ chốc lát , mùi thơm nồng bắt đầu lan tỏa khắp phòng bếp, khiến lòng khẽ động, dấy lên một cỗ thèm thuồng.
Đang lúc Diệp Gia chiên trứng thì bên ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng gọi lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-597.html.]
Vị đầu bếp tiến đến bên ngoài , trong miệng lẩm bẩm " đến nữa". Hắn liền phía bếp, nắm lấy cây gậy đất bước .
Trong khi đó, Diệp Gia chiên trứng xong liền mau chóng chế biến một đĩa củ cải xào chua ngọt.
Nàng cầm theo năm chiếc bánh bao bước ngoài. Khoảnh sân hề nhỏ, e rằng là khu đất nhất giữa chốn hoang vu nên mới rộng rãi đến .
Trời vẫn còn đang mưa lất phất, Diệp Gia bước dọc hành lang mà . Đến tận cửa viện, nàng thấy cửa hai đang khoanh tay vây quanh một dường như đang lâm bệnh.
Khoảng cách quá xa thêm hình của vị đầu bếp che khuất nên nàng cũng thấy rõ ràng.
"... Có chuyện gì ?" Diệp Gia vốn thích xen chuyện khác, chỉ lẩm bẩm một câu cứ thế bưng thức ăn bước .
Nàng chút chậm trễ, bưng món ăn trở về phòng khách.
Mở cửa , nàng thấy Chu Cảnh Sâm tỉnh giấc, đang thẳng lưng, chẳng rõ đang cuốn sách gì, ánh mắt chút lạnh nhạt.
Nghe tiếng động ngoài cửa, liếc thoáng qua, thấy Diệp Gia trở về thì ánh mắt lạnh lẽo tức thì tan biến.
Người giờ khi đối diện với Diệp Gia luôn nở nụ tươi tắn, giống như chẳng hề chút tính nào.
Diệp Gia thấy cũng ngước : "Tỉnh giấc khi nào ? Sao ngủ thêm lát nữa?"
"Lúc nàng rời , tỉnh giấc ." Ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên vai , ngày mưa u ám, nhưng ánh mắt như bừng sáng.
"Nào, nào." Diệp Gia tiến đến đặt đồ ăn lên bàn gần giường: "Chàng rửa mặt ? Ta xào hai món ăn nhẹ, chúng cùng dùng một chút ."
"Được." Chu Cảnh Sâm phất tay khẽ một cái, những tập văn thư bàn liền bay sang chiếc bàn kế bên. Hai đĩa thức ăn sắp đặt ngay ngắn, cùng nàng xuống cạnh bàn.
Trứng tươi mới xào với chút dầu, còn nóng, thoang thoảng hương vị của núi rừng; củ cải trắng xào chua ngọt cũng tươi.
Chuyến đường ăn uống thuận lợi cho lắm. Diệp Gia cố ý cho nhiều giấm nên vị khá nồng.
Đương nhiên Chu Cảnh Sâm háo chua. Chỉ là khi đặt đĩa xuống, hương vị chua nồng khiến nàng chợt thèm thuồng.