Chu Cảnh Sâm gắp một đũa cải trắng, bỏ trong miệng, đôi mắt liền sáng rỡ.
"Có ngon ?" Diệp Gia híp mắt : "Hiện giờ dù là rau củ, trứng gà núi cũng thơm ngon lạ thường."
"Ừ."
Chu Cảnh Sâm vốn kẻ kén ăn, món gì cũng dùng . Ăn uống đối với mà , chỉ để lấp đầy bụng đói mà thôi.
Chỉ là khi thức ăn ngon, sẽ dùng thêm chút ít.
Nói thêm một chút, đặc biệt yêu thích món nàng .
Diệp Gia cố ý lấy năm chiếc bánh bao, tự nhủ lòng sẽ dùng một chiếc, còn bốn chiếc còn đều để cho .
Kết quả là Chu Cảnh Sâm dùng hết bốn chiếc mà vẫn dùng thêm, Diệp Gia cũng đành bó tay.
"Bốn chiếc bánh bao nào là bao." Chu Cảnh Sâm cầm khăn bàn để lau khóe miệng. "Chỉ mới lưng chừng bụng mà thôi."
Nàng : "Nếu ăn quá nhiều sẽ đầy bụng, đến lúc đó tìm chỗ giải quyết thì chớ hối hận."
Nàng liếc bụng của Chu Cảnh Sâm, quả thực phẳng.
Nghĩ đến lượng thức ăn mà ăn khi ở nhà... Chẳng rõ thức ăn hết, dùng nhiều như thế mà một chút mỡ nào.
Mưa rơi lất phất mái ngói phát tiếng xào xạc, âm thanh khiến lòng thêm uể oải, buồn ngủ.
Thoáng chốc một năm trôi qua, Diệp Gia cũng đặt chân đến đây tròn hai năm.
Lá cây trong rừng đ.â.m chồi nảy lộc, vạn vật xanh tươi, cành lá sum suê. Tháng ba về.
Diệp Gia lẽ ngộ nhận, song nàng vẫn cảm thấy nơi đây còn ấm áp hơn cả trấn Đông Hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-598.html.]
Diệp Gia mở cửa, kéo rèm che mưa, mới sang Chu Cảnh Sâm cất lời: "Chàng vẫn tiết lộ cho , chuyến chúng sẽ . Chẳng rằng còn việc trọng yếu cần ư? Sao , lẽ nào chúng còn cải trang thành một đôi phu thê thương nhân nữa ?”
"Đi đến thành Vu Điền của An Tây Đô hộ phủ." Chu Cảnh Sâm chẳng từ lấy một chiếc lược, tháo mái tóc rối của Diệp Gia, chải tóc cho nàng: "Theo gặp ông ngoại và các ." Diệp Gia: "..."
Chiếc lược trong tay lướt mái tóc nàng thật thư thái. Diệp Gia xong, chợt mở to mắt ngạc nhiên: "Chàng là gặp ai ?"
"Ông ngoại và các vị cửu cửu." Khi phủ Tĩnh Vương gặp nạn, kéo theo cả thông gia là Dư gia cũng chịu liên lụy, đặc biệt là Dư gia, vốn là nhà đẻ của Dư thị.
Lão thái gia Dư gia là thái phó của tiên hoàng, ruột của Dư thị là vị văn nhân lạc đương triều, tài danh khắp chốn. Gia đình họ là thư hương thế gia với bốn trăm năm lịch sử.
Một khi Tĩnh Vương phủ gặp họa, Dư gia cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Diệp Gia: "... Chàng cứ thế mà dẫn diện kiến bọn họ ư?”
"Không thì ?" Chu Cảnh Sâm học theo lời lẽ thường ngày của Diệp Gia, khẽ : "Hiện giờ lưu đày, lẽ nào nàng định mang theo lễ vật mắt đến ?"
Diệp Gia: "..."
"Chẳng hề gì. Ông ngoại tình cảnh khốn khó hiện giờ của Chu gia, sẽ chấp nhặt lễ nghi trong tình huống . Lại , bọn họ cũng chẳng là cứng nhắc quá đỗi như thế." Dư gia quả đúng là thư hương thế gia, nhưng gia quy trong nhà khác với những thư hương thế gia khác.
Người Dư gia vốn thông tuệ, nhưng tính cách đôi phần kỳ quái.
Ví dụ như phụ Dư thị, lão thái gia Dư gia đương nhiệm, là tính khí cực kỳ bất hảo.
Vì gia thế hiển hách nên ông cụ từng đổi cá tính bướng bỉnh, nóng nảy của .
Đương nhiên, việc Dư gia lưu đày đến miền biên ải cũng liên quan đến chuyện ông cụ mạo phạm đến đấng đương kim Thiên tử.
Không chỉ riêng ông mà còn xúi giục cả đám văn sĩ đương triều thơ văn châm biếm thánh thượng.
Dư gia đành lòng trách tội ông cụ gây họa, thế nên mấy vị Dư gia cũng dùng thủ đoạn châm ngòi thổi gió, khiến cả nhà cuối cùng đều theo ông cụ lưu đày.