Cả co quắp thành một cục, làn da hở bên ngoài đều dính đầy nước bẩn.
"Cho ngươi cái tội ăn trộm! Cho ngươi cái gan dám ăn trộm !" Tên đầu bếp béo càng sức đ.á.n.h đ.ấ.m hơn, lớp thịt mỡ cũng vì thế mà rung lên bần bật: "Hôm nay đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi thì cũng phế ngươi thành tàn tật."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Kẻ ăn mày đang cuộn tròn thành một cục nức nở, lời cũng rõ ràng lắm.
Diệp Gia thấy cảnh tượng đó, trong lòng đành, cuối cùng vẫn mở miệng can thiệp chuyện khác: "Dừng tay, đừng đ.á.n.h nữa."
Tên đầu bếp béo thấy ngăn cản, mặt sa sầm, định mở miệng mắng rằng 'Đừng xen chuyện bao đồng, mau cút .' Thế nhưng thấy Diệp Gia, động tác nhất thời cứng đờ.
Hắn vẫn nhớ rõ Diệp Gia chỉ cần vung tay một cái là ban thưởng một, hai nén bạc, lớp thịt béo mặt run lên.
Giọng tức thì biến thành vẻ nịnh nọt.
Hắn xoa xoa tay, khẽ dừng bước.
"Quý khách, cớ gì hạ cố đến nơi ? Ngoài trời mưa đang rơi, gió lạnh thấu xương, vạn xin đừng để mưa vấy bẩn hài ngọc của ."
Thấy Diệp Gia đưa mắt kẻ hành khất đang co ro mặt đất, đổi sắc mặt, : "Quý khách điều chẳng . Chẳng tiểu nhân đây lòng hẹp hòi, ác độc, mà kỳ thực, hành vi của tên ăn mày quả thực đáng chán ghét. Hắn dơ bẩn, thường xuyên lén lút lẻn hậu bếp trộm cắp. Đã giáo huấn vài phen mà vẫn chứng nào tật nấy, chỉ cần chúng khinh suất đôi chút, mò tới trộm đồ. Người xem đó,..."
Đạo tặc vẫn là đạo tặc, chuyện quả là phiền toái. Bất cứ ai buôn bán kinh doanh cũng chẳng kẻ gian trộm cắp tài vật.
Diệp Gia thể lý giải, nhưng hành xử tàn độc đến mức thì nàng thể chấp nhận.
"Đừng đánh. Những gì lấy, sẽ trả tiền."
Trong tay bạc, quả là tiện lợi. Muốn bố thí thì bố thí, chẳng cần lo âu chi.
Lão đầu bếp phu nhân tay hào phóng, nguyện ý kẻ hành khất trả tiền, lập tức đổi thái độ trong nháy mắt.
Hắn xoa xoa tay, tiến đến.
Diệp Gia lướt qua , đưa mắt kẻ đang mặt đất.
Chẳng rõ kẻ hành khất thương ở mà cả cứ run rẩy thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-601.html.]
Diệp Gia liếc một cái, khẽ nhíu mày: "Cứ ghi sổ nợ ." "Vâng, ." Lão đầu bếp nhất thời cứng họng, gượng mấy tiếng.
Chẳng lấy bạc, bất mãn rời .
Diệp Gia khom mặt kẻ hành khất. Nhìn gần, nàng mới nhận đó là một lão phụ nhân.
Khuôn mặt lấm lem bụi bẩn khó rõ dung mạo, nhưng dáng vẻ cũng chẳng còn trẻ.
Đói đến nỗi gầy trơ xương, trong tay bà vẫn nắm chặt một khối bánh khô, năm ngón tay ghì chặt lấy nó.
"Ngươi thể dậy ?" Diệp Gia bà run rẩy ngừng, đôi chân tựa như tê liệt, bất động mặt đất.
Nàng chẳng hề ghê tởm thể dơ bẩn cùng mùi tanh hôi khó chịu , nàng nâng tay đỡ lên, ý kéo bà dậy.
Nào ngờ, mới vươn tay, lão phụ nhân liền im lặng thẳng dậy.
Hai tay bà ngừng vung vẩy, biểu lộ ý từ chối.
Khi nàng nâng tay lên mới chợt nhận , trong lòng bà vẫn còn ôm một chiếc bình sứ trắng.
Thoạt bên ngoài, vẻ cũng là một món đồ sứ tinh xảo, kích thước chẳng khác là bao so với chậu ớt cảnh của Diệp Gia.
Ước chừng nặng sáu bảy cân.
Hóa , bà cuộn bất động chính là để bảo vệ chiếc bình .
Diệp Gia cảm thấy chiếc bình quen thuộc, thế nào cũng giống như một hũ đựng tro cốt.
lẽ nào bây giờ đều là an táng bằng cách thổ táng ?
Cớ gì thi hành hỏa táng, nghiền xương cốt thành tro...
Diệp Gia vốn chẳng am tường về gốm sứ phong tục, nên thể lý giải.
Nàng cảm thấy lẽ đó là bình đựng tro cốt, bèn rõ một chút.