"Có thể dẫn theo một đoạn đường ?" Diệp Gia bà lão quả thực đáng thương vô ngần: "Biết thể thêm một trong câu chuyện. Ví như, hai vợ chồng thương nhân mang theo mẫu già yếu bệnh tật khắp nơi tìm thầy thuốc, chẳng hạn. Chẳng sẽ hợp lý hơn là chỉ độc buôn ư?"
Chu Cảnh Sâm: "... Gia Nương chí lý. nếu để Mẫu , e rằng sẽ vui."
Diệp Gia: "..."
Đoàn chỉ lưu khách điếm một ngày. Sáng sớm hôm , khi trời rạng tiếp tục lên đường.
Diệp Gia sắp xếp lão bà bà trong một chiếc xe ngựa, cắt cử hai hộ vệ theo sát chăm sóc. Lão bà bà dường như cảm thấy đoàn hề mang ác ý đối với nên cũng khá trầm tĩnh. Chỉ cần chạm đến bảo bình trong lòng lão, lão sẽ phát bất kỳ tiếng động nào.
Xe ngựa chạy nhanh như gió, đường chỉ gặp quan đạo, dọc theo đường cũng vô cùng thuận lợi.
Chuyến đến Vu Điền vốn dĩ xa xôi. Họ tiến thành Vu Điền đúng lúc hoàng hôn buông xuống. Thành Vu Điền huyên náo và sầm uất hơn hẳn Đông Hương Trấn. Vào giờ , vẫn còn ít hàng quán đang mở cửa buôn bán tấp nập. Dường như một lễ hội đặc biệt đang diễn , khắp nơi đều giăng đèn lồng đỏ rực. Nam nữ trẻ tuổi diện xiêm y mới, vui vẻ nô đùa khắp các ngả đường. Chu Cảnh Sâm vén rèm xe ngoài, xe ngựa dừng ở một khách điếm trong thành nam.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Thuê bốn căn phòng, chỉ kịp sắp xếp một chút thì hộ vệ tức tốc thành tìm thầy t.h.u.ố.c đến ngay.
Y quán trong thành Vu Điền chẳng thiếu, nên việc mời thầy t.h.u.ố.c cũng chẳng chuyện khó khăn gì. Chỉ chốc lát , vị thầy t.h.u.ố.c mặt. Vị lão đại phu, lưng đeo hòm thuốc, bước thoăn thoắt, mới phòng vội vàng tiến đến bên giường để bắt mạch cho lão bà bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-603.html.]
Một lúc lâu , lão mới rút tay về, đoạn lắc đầu thở dài: "Lão bà bà hao tổn khí huyết nghiêm trọng, thể suy nhược, thêm vết thương nặng, bệnh cũ chồng bệnh mới, quả thật khó trị. Với tuổi tác , e rằng lão bà bà khó lòng sống thêm mấy năm nữa."
Vốn còn thêm gì đó, nhưng lão đầu thấy dáng vẻ của Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm. Hai chỉ ở một bên thôi cũng khiến dám xem thường, chẳng giống con cháu của lão bà bà chút nào. Bởi , lão đành nuốt ngược những lời định thốt .
Diệp Gia thấu suy nghĩ của đại phu, khẽ khẩy, ánh mắt chút ảm đạm, : "Đại phu cứ kê phương t.h.u.ố.c là ."
Lão đại phu gật đầu, kê một phương t.h.u.ố.c an thần bổ . Biết đây là con cháu của lão bà bà , lão cũng kê những vị t.h.u.ố.c đắt tiền. Nếu Diệp Gia mời đại phu đến, thì cũng chẳng lo lắng chuyện tiền t.h.u.ố.c men. Lão đưa phương t.h.u.ố.c cho hộ vệ, dặn dò hộ vệ tiễn đại phu ngoài, tiện thể bốc thuốc, đó đưa cho phòng bếp khách điếm sắc là .
Diệp Gia vỗ nhẹ vạt áo, đang chuẩn trở về phòng thì đầu thấy Chu Cảnh Sâm vẫn còn trong phòng lão bà bà, đang dõi thứ gì. Nàng lấy lạ, cất tiếng hỏi: "Tướng công, còn ở đây gì? Hôm nay chẳng việc gì ?"
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Cảnh Sâm rời khỏi cổ lão bà bà, chuyển sang gương mặt Diệp Gia, lập tức trở nên dịu dàng. Hắn ngưng suy tư, khẽ đáp: "Ừm. Hôm nay là lễ Thượng Tị, chẳng Gia Nương mang theo y phục ? Đi thôi, lễ hội đêm nay ở thành Vu Điền nhộn nhịp. Chúng chuẩn một chút, cùng tham gia lễ hội. Bữa tối cũng dùng tại chợ phiên ."
Nàng thường xuyên tắm rửa xiêm y, nội y cũng mỗi ngày, áo ngoài dù là trời lạnh cũng bốn năm ngày đổi một lượt. Những thói quen , dù là ở cổ đại cũng khó lòng đổi . Chu Cảnh Sâm hiểu rõ các thói quen của Diệp Gia, đương nhiên rõ hai ngày qua nàng y phục, ắt hẳn đang khó chịu.
Đôi mắt Diệp Gia quả nhiên sáng bừng, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều: "Ban đêm mà những tiệm may y phục cũng mở cửa ?"
Hắn mỉm , đáp: "Đương nhiên ."