Bởi , Diệp Gia cất bước nhanh hơn, ánh mắt tiện đà liếc bà lão đang giường. Kỳ lạ, khi nãy bà đang thứ gì đó, rốt cuộc là vật chi? Nàng quan sát bà lão một lượt từ xuống , khi đến cổ bà , tựa hồ thứ gì ẩn hiện, khiến nàng chợt khẽ rùng . Diệp Gia đầu Chu Cảnh Sâm. Trong khoảnh khắc giao tầm mắt, Chu Cảnh Sâm đột nhiên vươn tay, ôm chặt lấy vòng eo nàng, kéo nàng lòng.
Chu Cảnh Sâm thấy Diệp Gia tỏ vẻ nghi hoặc, liền khẽ mỉm : "Nàng quả là một tiểu nương tử linh mẫn, tinh tường, điều gì thể lọt khỏi tầm mắt nàng."
"... Vật đó là gì?" Diệp Gia nhíu mày hỏi. "Sao là linh mẫn, tinh tường cơ chứ? Ta chỉ vô tình liếc một thoáng mà thôi."
Chu Cảnh Sâm khẽ đáp: "Không ." Hắn cảm thấy gì đó bất thường, song cũng chẳng thể xác định rõ ràng. Dẫu đây cũng là một lão bà điên loạn. Nếu nam nhân khác đến gần, bà sẽ la hét ầm ĩ. Hắn là nam nhi, cũng tiện dò xét vật cổ khác. "Quả là đôi chút quen mắt."
Diệp Gia đầu thoáng qua, đoạn khẽ đẩy Chu Cảnh Sâm vẫn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Chàng buông tay , để gần dò xét một phen."
Vừa đến gần, bà lão co rúm, lùi sâu trong giường. Song dường như việc Diệp Gia từng tay cứu bà khỏi gã đầu bếp mập mạp khiến bà còn bài xích sự tiếp cận của nàng. Diệp Gia hiện tại bà còn hiểu tiếng nữa , nàng trầm ngâm một lát mới cất lời hỏi: "Bà bà, cổ bà vật gì đó chăng? Liệu thể tháo xuống cho chiêm ngưỡng một chút ?"
Đôi mắt bà lão đục ngầu, ánh dại dại, m.ô.n.g lung tựa sương khói. Tựa hồ hiểu, cũng chẳng thể thấy lời nàng, bà vẫn cứ đăm đăm khe hở, thể chẳng hề xao động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-604.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Khi Diệp Gia cất tiếng hỏi một nữa, bà lão mới từ từ ngẩng đầu. Song miệng bà bắt đầu lẩm nhẩm những câu thơ kỳ lạ. Bà lão lẽ từng thuộc làu ít thi ca, nhưng dường như từng thơ tình. Diệp Gia khẽ nhíu mày, đưa mắt Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm lắc đầu, khẽ : "Thôi , chúng cứ ngoài dạo chơi một lát ."
Diệp Gia gật đầu chấp thuận. Vừa định dậy, bà lão đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay nàng.
"Ưm?"
Bà lão ngẩng đầu chằm chằm Diệp Gia, chẳng rõ bà đang điều chi. Bỗng nhiên, bà đưa bàn tay gầy guộc lên sờ mặt Diệp Gia. Diệp Gia bất động, trừng mắt . Bà lão lẩm bẩm điều chi đó, ngẩng mắt lên về phía Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm cách đó xa, một cẩm bào dài, mái tóc đen nhánh cố định bởi một cây trâm gỗ lim giản dị. Vẻ mặt lạnh lùng xa cách. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên , khiến cả tỏa một tầng vầng sáng nhàn nhạt. Chẳng rõ trong mắt bà , Chu Cảnh Sâm hóa thành ai mà bà lão nghiêng ngả, lảo đảo lao xuống khỏi giường, vội vã chạy đến mặt . Một tay ôm ghì hũ tro cốt, tay nắm chặt lấy tay áo , trong miệng bật những tiếng reo vui: "Linh Khanh, Linh Khanh, là đến đón ?"
Chu Cảnh Sâm khẽ nhíu mày: "Linh Khanh?" Hắn bất động. Bà lão như một tiểu cô nương, xoay vòng quanh bên cạnh .
Diệp Gia bên cạnh cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu chiếc hũ tro cốt bà đang ôm. Vô ý, tay nàng chạm nhẹ hũ tro cốt, khiến một tiếng vang nhỏ phát . Tiếng động nhỏ bé bà lão hoảng sợ, lập tức buông tay. Bà vốn dễ kinh hãi, mà mỗi như thế thì bắt đầu lẩm nhẩm : "Một trùng núi một trùng núi. Núi xa vời, trời xanh thẳm, mặt nước khói sương giăng. Hoài niệm cánh bướm sắc phong đỏ..."
Hai ngơ ngác . Diệp Gia chằm chằm hũ tro cốt lâu, lòng nàng dấy lên suy đoán bâng khuâng. Dựa dáng vẻ hiện tại của bà, hẳn bà mắc chứng thất trí. nàng thời cổ đại chứng bệnh . Nghe bà thơ tình, chẳng lẽ tro cốt bên trong hũ chính là phu quân của bà?