Thấy Diệp Gia im lặng, Chu Cảnh Sâm ngỡ nàng vẫn thấy rõ, đưa mắt thấy một đứa bé đang cổ cha nó, bèn hỏi nàng: "Nếu , nàng vai chăng?"
Ánh mắt từ bốn phía đều đổ dồn về đây, gương mặt Diệp Gia đỏ bừng như gấc.
"Chàng tin , đợi đến khi tuổi già sức yếu, chân tàn tật, sẽ đẩy ngoài phơi nắng !" Diệp Gia hận thể c.ắ.n cho một ngụm.
Chu Cảnh Sâm bất ngờ kịp phòng , chợt bật . Lúc mới thả Diệp Gia xuống, một tay nâng lên, dùng ống tay áo rộng che chắn Diệp Gia lòng. Cúi đầu, liền bắt gặp ánh mắt khinh thường đang trừng . Dường như đây là đầu thấy kiểu uy h.i.ế.p nên diễn tả . Mãi một lúc lâu , Chu Cảnh Sâm mới cất lời, mang theo ý : "Thế thì cứ ngoài phơi nắng nhé?"
Diệp Gia: "..."
"Tiểu nương tử, nàng tâm địa bất thiện với đến thế?" Chu Cảnh Sâm giả vờ chút ủy khuất, nhưng trong mắt đều là ý . Hắn nhỏ giọng hỏi nàng: "Ta cho nàng lên vai , chẳng lẽ là sai ?"
Diệp Gia nào thèm để tâm đến , chỉ liếc mắt một cái, phất tay áo đầu bỏ .
Chu Cảnh Sâm nhanh chậm theo sát phía nàng, khóe miệng vẫn luôn nhếch cao.
Diệp Gia hề tức giận, chỉ là Chu Cảnh Sâm thích trêu chọc nàng, thấy mặt nàng đỏ bừng mới lấy vui vẻ. Thật tình, một hiện đại như nàng chẳng thể phóng khoáng bằng cổ đại, quả là chút hổ. Diệp Gia chậm rãi thở một , chống nạnh đầu . Chẳng Chu Cảnh Sâm lấy từ hai ngọn hoa đăng, mỗi tay cầm một cái, thong thả bước đến.
"Đi đến bờ sông thả hoa đăng thôi." Chu Cảnh Sâm nắm lấy tay nàng, trao cho nàng một ngọn hoa đăng: "Để giải xui rủi."
Diệp Gia cúi đầu thoáng qua, là một chiếc đèn hình con thỏ màu đen, chế tác thủ công trông sống động. Nàng hỏi: "Không là mua quần áo ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-606.html.]
"Ta sai ngoài mua , lát nữa trở về sẽ đổi ."
Chu Cảnh Sâm nắm tay nàng: "Đi thôi. Hiếm hoi lắm mới gặp lễ Thượng Tị, đầu phúc cũng thể giải trừ tai ương, cầu vận may cho năm ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Diệp Gia nghĩ cũng , việc ăn quả thực nên chú ý đến vận khí.
Dọc bờ sông nhỏ dùng để thả hoa đăng, tụ tập đông đúc. Từ sớm kẻ chen chúc vị trí nhất.
Có nam thanh nữ tú đến cầu nhân duyên, phu nhân đến cầu tự, cũng đến cầu sức khỏe bình an. Diệp Gia cũng chẳng nguyện vọng gì đặc biệt, song khó lắm mới một ngày hội vui vẻ đến thế, nên nàng cũng thả một ngọn hoa đăng để hòa khí. Chu Cảnh Sâm xổm bên cạnh nàng, khẽ thì thầm. Vốn đang tận hưởng cảm giác năm tháng yên bình, nhưng một hồi, sắc mặt .
Diệp Gia khẽ thầm thì khấn nguyện: "Nguyện cầu tiền tài tựa suối nguồn dồi dào, trọn đời bình an vô sự, bách bệnh tiêu trừ, gặp hung hóa cát. Nhan sắc mãi phai tàn, sung túc an nhàn, đào hoa vượng phát, mỹ nam vây quanh..."
Vừa dứt lời khấn nguyện, nàng liền mở mắt. Đối diện với nàng là ngọn đèn dầu le lói, ánh lửa hắt lên gương mặt, bóng hình hư ảo.
Chu Cảnh Sâm mỉm thâm thúy hỏi: "Nàng cầu xong ư?"
"Ta cầu xong ." Diệp Gia gật đầu.
Chu Cảnh Sâm khẽ ừm một tiếng, : "Vậy nàng lui sang bên, đến lượt ."
Diệp Gia kinh ngạc, chẳng ngờ vị Vương gia như cũng nhã hứng như . Nàng thầm nghĩ, Chu Cảnh Sâm cầm lấy một chiếc hoa đăng, xem chừng cũng giữ lấy chút nghi thức trang trọng. Bởi , nàng liền dịch chuyển sang bên vài bước, Chu Cảnh Sâm liền chỗ nàng .