Chu Cảnh Sâm đỡ lấy cánh tay Diệp Gia, khẽ bên tai nàng: "Năm năm , cũng sẽ ."
Diệp Gia lặng thinh, chẳng đáp lời.
Vài ở sân đang vây quần chuyện trò. Dư lão thái gia, đang ghế phía , chẳng thể dậy , ánh mắt ông trông ngóng về phía bên . Thấy Dư lão thái thái vẫn chuyện ngừng với bọn họ mà dẫn đến mặt , ông liền ho khan ở một bên.
Dư lão thái thái liếc trò còn lật , đầu dẫn đến bên : "Gia nhi , đây là ông ngoại của con."
Thật , Diệp Gia chút kinh ngạc, chẳng hiểu vì Dư lão thái thái bất giác ngỡ ngàng.
"Tính tình ông ngoại, e rằng chỉ bà ngoại mới thu phục nổi." Bên tai nàng truyền đến một câu , giống như tiếng gió thoảng qua.
Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm đến mặt Dư lão thái gia, dịu dàng cất tiếng gọi.
Ánh mắt Dư lão thái gia lướt một vòng Diệp Gia, cất lời.
Ông chú ý đến gương mặt thanh tú của Diệp Gia. Mặc dù dung mạo xinh nhưng nàng hề lỗ mãng. Đứng một chỗ hình thẳng tắp như bậc nam tử, toát lên khí chất bình tĩnh thư thái. Bị khác dò xét như thế, tuy chút to gan nhưng nàng hề né tránh tỏ vẻ nhút nhát, thể thấy nàng hề sợ hãi. Nhìn một cái, lão gia tử vuốt chòm râu bạc, hài lòng khẽ gật đầu: "Tiểu tử ngươi quả mắt đấy."
Nói xong, ông nâng tay vuốt ngọc bội nơi hông, đoạn tháo xuống trao cho Diệp Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-611.html.]
Vừa thấy ông ngoại ý, ánh mắt Diệp Gia khẽ liếc qua, thầm đoán ngọc bội hẳn lai lịch bất phàm. Nàng thoáng ngẩn , nhất thời nên nhận , nét do dự hiện rõ gương mặt.
Dư lão thái thái dịu dàng nắm tay Diệp Gia, thúc giục nàng nhận lấy: "Ông ngoại tặng cháu quà mắt, cứ nhận là ."
Bà ngoại , đương nhiên Diệp Gia sẽ dám từ chối.
Đoàn tiến chính sảnh, Dư lão thái gia sai gọi Chu Cảnh Sâm phòng trong. Diệp Gia cùng các mợ, vây quanh bởi những vị phu nhân diễm lệ, nàng chút ngượng ngùng. Chẳng trách Dư gia đứa trẻ nào kém sắc. Chưa kể ông ngoại và bà ngoại, đến các mợ cũng đều là những giai nhân tuyệt sắc.
Bầu khí trong Dư gia thật ấm áp, cả nhà hòa thuận, các mợ cũng tính tình hiền lành.
Trước tiên, họ dẫn Diệp Gia trong, cùng trò chuyện chuyện nhà, đó hỏi han về nương của nàng, Dư thị. Quả thật, Dư thị chính là nuông chiều từ nhỏ. Trong khuê phòng, nàng cha , trưởng và các tẩu tẩu yêu thương; khi xuất giá, phu quân và con trai cưng dung túng. Cả đời từng nếm trải khổ đau, mà tai họa ập đến là nỗi đau tột cùng của cuộc đời nàng. Các vị tẩu tẩu đều lo lắng cho một cô gái yếu đuối như Dư thị. Mất chỗ dựa là Cảnh Vương, Dư thị chỉ còn đứa con trai độc nhất Chu Cảnh Sâm, mà chính nó cũng suýt mất mạng. Trong cảnh tang thương , một phận yếu đuối như nàng thể sống yên?
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Nương vẫn , tâm lý của nương khá kiên cường." Các mợ hỏi thế nào, Diệp Gia cũng đáp lời như thế.
Nghe Diệp Gia rằng Dư thị gần đây mới nổi lên hứng thú với hương phấn son điểm, đang chuẩn mở cửa hàng kinh doanh, các mợ mới yên tâm đôi chút. Đại cữu mẫu khẽ chau mày suy tư bật : "Nương con từ nhỏ thích việc kinh doanh hương phấn , còn tài. Nhiều năm thấy nàng đụng tới những việc , hiện giờ bên cũng chăm sóc, quả thật là sống một đời an yên tự tại."
Diệp Gia : "Tính tình của nương vốn khoáng đạt, cũng chẳng gì nhiều."
Gửi thư về Dư gia, đương nhiên chỉ Chu Cảnh Sâm, Dư thị cũng gửi thư về.