Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
" đây chính là cách ngươi gieo tiếng cho cuộc khởi nghĩa của ư?" Dư lão gia tử quở trách: "Một khi thất bại, ngươi gánh nổi cái danh tội nhân thiên cổ?"
"Ông ngoại cớ gì cho rằng cháu nhất định sẽ thất bại? Mà là một tân vương khai sáng một thời đại mới?"
"Ngươi quả thực quá đỗi tự phụ."
Chu Cảnh Sâm cong khóe miệng : "Không cháu trai tự phụ, mà chỉ là đang trần thuật sự thật hiển nhiên."
Hai ông cháu liếc mắt , khí chợt ngưng đọng.
Hôm nay cũng tranh chấp nào gay gắt với lão gia tử. Hơn nữa, lão gia tử luôn yêu dân như con, như cũng chỉ là ý khuyên bảo mà thôi. Chu Cảnh Sâm lấy bàn cờ từ giá sách đến: "Ông ngoại, lâu cùng đ.á.n.h cờ, chẳng bằng chúng thử một ván chứ?”
Dư lão gia tử thấy cố chấp như thế thì tất nhiên sẽ chịu lời. Ông thở dài: "Đem đến đây, để lão phu xem kỳ nghệ của tên tiểu tử nhà ngươi tiến bộ chăng."
4. Hai họ đối弈 mãi cho đến khi vãn cảnh. Thực ván cờ ngã ngũ, mà là bởi vị lão gia tử tài nghệ tới, lúc thắng lúc thua. Ngay từ ván đầu thủ kịp ứng, đành chịu thua tay Chu Cảnh Sâm. Vị lão gia tử khăng khăng rằng do bản lơ đễnh, bằng thì tuyệt đối đến nỗi bại trận. Người còn lấy phận trưởng bối mà buộc tiếp tục ván cờ, nhất quyết thắng mới chịu thôi.
Phải đến khi hừng đông, hai mới rời khỏi Dư gia. Trước khi , Dư lão gia tử nghiêm nghị trao cho Chu Cảnh Sâm một con dấu, đoạn căn dặn: "Cầm lấy, đường cẩn thận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-613.html.]
Chu Cảnh Sâm mỉm , cùng Diệp Gia bước lên xe ngựa. Chẳng bao lâu, Diệp Gia ngả đầu thành xe lúc nào . Dù các vị phu nhân Dư gia nồng hậu, nhưng ở lâu ắt cũng sinh nhàm chán.
Diệp Gia ngủ say, Chu Cảnh Sâm dậy ôm nàng lòng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Xe ngựa chậm rãi đến khách điếm. Ánh tà dương rải một dải lụa đỏ. Bóng xe ngựa kéo dài mặt đất. Vừa đặt chân đến khách điếm, thấy tiếng bước chân hỗn loạn. Chu Cảnh Sâm vén rèm xe, phóng tầm mắt ngoài. Trên đường một đội quân mặc áo giáp bạc đang tuần tra qua . Dân chúng ven đường tụ tập thành từng nhóm nhỏ, từng tốp binh lính tay cầm bức họa, dừng chân hỏi thăm qua đường.
Chu Cảnh Sâm đ.á.n.h thức Diệp Gia, hai lượt lặng lẽ xuống xe ngựa.
Đám hộ vệ cho xe dừng ở hậu viện. Khi hai bước đến cửa khách điếm, thấy một vị quan viên trẻ tuổi, vận quan phục, đang chậm rãi chạy tới. Vị quan nọ thoạt tiên dung mạo của hai thu hút, dường như từng diện kiến đôi nam nữ nào xuất chúng đến . Hắn ngây hồi lâu mới hồn. Dừng chốc lát, cầm bức họa lên, hỏi hai phu thê họ từ đến, và liệu từng gặp qua trong tranh .
Chu Cảnh Sâm kéo Diệp Gia lưng, đưa cớ thoái thác sớm chuẩn .
Ánh mắt nam tử vận nhung phục dừng ảnh đầy khí khái của Chu Cảnh Sâm, lâu. Đang định mở lời thì Diệp Gia ở bên cạnh liếc mắt bức họa. Không thể , tranh vẽ thời cổ đại quả thực khó mà khắc họa chân thực dung mạo con . Hình ảnh tranh phẳng lì, đòi hỏi xem trí tưởng tượng về gian phong phú. Diệp Gia ngắm nghía nửa buổi cũng tài nào nhận dung mạo , chỉ đó là một nữ nhân. Nhớ lời Chu Cảnh Sâm từng , Diệp Gia lập tức đoán nhóm đang tìm ai.
Nam tử vận nhung phục thấy Diệp Gia tò mò, giọng điệu đối với nàng cũng trở nên hòa nhã hơn nhiều: "Ngươi hãy kỹ thêm một nữa, nhận ?"
Chu Cảnh Sâm nhướng mày.