"Không gì đáng kể." Diệp Gia giờ phút mới xác định bà lão tỉnh táo, nhất thời cũng mỉm : "Chỉ là chút công sức nhỏ, dám nhắc đến."
Bà lão khẽ , Diệp Gia liền xuống đối diện với bà.
Diệp Gia chút bận tâm, lúc nàng vẫn còn mặc bộ y phục khi đến Dư gia khách. Y phục từ chất liệu vải đến đồ trang sức đều là Chu Cảnh Sâm đưa cho, ngay cả An Tây Đô hộ phủ cũng loại quý giá đến thế . Hai xuống, ánh mắt của bà lão quét qua Diệp Gia từ xuống ... Sau đó, bà chút hoảng hốt ngoài cửa sổ, tay bà lão vẫn ôm khư khư cái hũ tro cốt , một bàn tay đang nhẹ nhàng lau lấy nó.
Rõ ràng gương mặt bà hề biến sắc, nhưng từng cử chỉ khiến cảm thấy thật đau lòng và cô đơn xiết bao.
Từ khi Diệp Gia phát hiện vật bà ôm là gì thì nàng cũng đoán đại khái câu chuyện đằng . Tuổi già neo đơn, gì khác ngoài một sự đau khổ âm ỉ.
Lặng lẽ trong chốc lát, Diệp Gia mới đầu về phía bà lão.
Vào những lúc đầu óc bà lão thanh tỉnh, thoạt bà mang khí chất an nhàn phú quý. Dù rằng phá vỡ dòng suy nghĩ của khác là điều bất kính, nhưng khó lòng khoảnh khắc bà tỉnh táo như , nên một việc nàng rõ ràng.
Hít một thật sâu, Diệp Gia đưa tay lên khẽ ho khan một tiếng, dẫn sự chú ý của bà lão về phía .
Lại tiếp, cảm giác lúc bà lão mang cho nàng chính là sự mềm lòng. Nàng sợ một lão ăn mày tuổi già sức yếu sẽ c.h.ế.t đói ở một nơi hoang vu vắng vẻ, cho nên mới đưa bà đến một nơi đông đúc hơn để nương . Sau đó tình cờ phát hiện hổ phù cổ bà ... Dù rằng ban đầu mục đích riêng, nên Diệp Gia mới quyết định giữ bà . đến cuối cùng bà lão cũng , tóm là vẫn rời .
Suy nghĩ một chút, Diệp Gia cũng quanh co lòng vòng mà trực tiếp thẳng vấn đề: "Lão thái thái là ở An Tây đô hộ phủ ?"
"Hửm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-616.html.]
Một câu của Diệp Gia quả thực chỉ thẳng trọng tâm.
Hình như lão thái thái nghĩ Diệp Gia sẽ hỏi vấn đề như thế. Bà dừng một chút, dùng tay sờ cổ . Nơi vốn dĩ vật bài trí cổ nay sờ chỉ là một trống. Trên cổ bà còn vật gì cả.
Diệp Gia thấy thế thì ánh mắt lóe lên, nhưng gì thêm.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Bà lão cũng hoài nghi Diệp Gia, tay buông hũ tro cốt xuống dậy tìm giường.
Bà thầm nghĩ Diệp Gia ăn mặc cao sang như thế thì giống tùy tiện lấy đồ của khác, mà vật chỉ là một đồ vật bằng đồng bình thường. Lúc bà còn dùng một sợi dây thừng đeo qua quýt cho nó, sơ sài. Bà vẫn cho rằng là khác lấy trộm, vả , vẻ ngoài của nó cũng gì khiến khác lấy cả.
Lúc bà lục tìm giường nửa ngày vẫn thấy, bỗng nhiên sực tỉnh. Ý thức Diệp Gia thể đoán đến An Tây Đô hộ phủ thì cũng thể đoán đó là hổ phù. Vậy thì đó thể là khác lấy ...
Trong lúc nhất thời sắc mặt bà lão hoảng loạn... Bà về phía Diệp Gia: "Trên cổ đeo một khối lệnh bài..."
“Là lấy.” Diệp Gia thẳng thắn đáp lời: “Ta sai hầu tắm rửa cho bà, nhân đó tiện tay lấy xuống từ bà. Vậy xin hỏi bà thể cho phận của chăng?”
Nàng bộc bạch đến , bà Dương cũng chẳng còn lý lẽ gì để chối cãi.
Bà vẫn ở đó chẳng mảy may chuyển động. Bà cúi xuống hoài nghi về phía Diệp Gia. Chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo vô cùng xinh . Tuổi trẻ dường đến hổ phù, e rằng phận cũng chẳng hề tầm thường.