"Ngày mai chúng sẽ lên đường." Người phụ nữ trung niên lập tức đáp lời: "Tiểu phu nhân xin cứ yên lòng, nhất định sẽ giữ kín chuyện, tuyệt hé răng nửa lời."
Diệp Gia gật đầu. Nàng rõ chuyện, những việc về cần an bài , ắt họ sẽ tự liệu lấy.
Nàng phủi ống tay áo, dậy trở về chính phòng.
Hiện giờ trời tối muộn, xung quanh tĩnh lặng một tiếng động. Mấy vị khách trú trọ tại khách điếm cũng sớm tắt đèn nghỉ. Khi Diệp Gia cầm đèn lồng trở về phòng, Chu Cảnh Sâm rửa mặt tịnh xong xuôi, đang an tọa giường sách. Mái tóc đen nhánh còn vương nước, cả thể cũng thoảng hương ẩm ướt. Ánh sáng đèn lồng đong đưa, chiếu lên một vệt sáng trong phòng, Diệp Gia ngửi thấy trong khí thoảng một mùi thảo d.ư.ợ.c lạ lùng.
Diệp Gia nhíu mày: "... Chẳng dặn tùy tiện dùng t.h.u.ố.c bừa bãi đó ?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chu Cảnh Sâm nào ngờ khứu giác của nàng tinh tường đến . Một mùi hương thoảng qua cũng lọt khỏi mắt nàng. Chàng cũng chẳng chút ngượng ngùng, rời giường tiến đến, tiếp lấy đèn lồng từ tay Diệp Gia thổi tắt, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Đêm nay Diệp Gia bôn ba khắp chốn, e rằng kịp dùng bữa tử tế. Trên bàn bày biện vài món điểm tâm cùng chút thức ăn nóng hổi, là do Chu Cảnh Sâm sai nhà bếp chuẩn . Chàng nhẹ giọng : "Nàng cùng dùng chút gì , bữa tối nàng ăn chẳng là bao."
Quả nhiên Diệp Gia cũng chút đói lòng, khẽ liếc một cái, khoan thai xuống cùng dùng bữa.
Vừa dùng ba bốn chiếc sủi cảo lớn bằng bốn ngón tay, uống thêm một bát canh gà, Diệp Gia đặt bát xuống, còn ý dùng thêm. Diệp Gia dứt đũa, Chu Cảnh Sâm đối diện khẽ chau mày. Quả thực, chẳng rõ vì lẽ gì, dạo gần đây khẩu vị của Diệp Gia dường như sút kém hơn hẳn . Mặc dù đó nàng vốn ham ăn, nhưng vẫn thể dùng hết những món bày biện mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-632.html.]
Bản Diệp Gia nào để ý điều đó, song Chu Cảnh Sâm sớm nhận điểm bất thường. Lúc , cau mày về phía Diệp Gia. Thấy nàng ngẩng đầu lên, lập tức giãn mày, cố tạo vẻ bình thường như khi. Chàng cũng nhẹ nhàng đặt đũa, khẽ hỏi: "Nàng dùng bữa xong ư?"
"Hửm?" Diệp Gia ngước , hiểu ý , bèn gật đầu: "Ừm, đủ , đủ , dùng thêm nữa."
Chu Cảnh Sâm mím môi, Diệp Gia một lát, đoạn dùng hết mấy chiếc sủi cảo còn sót trong bát nàng. Thấy tiểu nương tử chẳng hề , đặt bát xuống, đoạn đưa tay chạm lên trán Diệp Gia: "Gia nương, dạo nàng ? Sao ăn uống chẳng bao nhiêu?"
Diệp Gia khẽ giật , hồi tưởng quả nhiên dạo gần đây nàng ăn ít hơn hẳn. "Chắc là các món ăn hợp khẩu vị chăng?" Nàng đáp. "Đầu bếp khách điếm nấu nướng quả thực phần qua loa, cho dù Chu Cảnh Sâm cố ý bỏ ít bạc, hương vị vẫn chẳng gì đặc sắc. Trước nay Diệp Gia ở nhà đều dùng món do Diệp Tứ tự tay chuẩn , hoặc khi Tứ bận rộn thì nàng tự bếp. Tóm , hương vị tuyệt nhiên gì để chê trách. Nơi đất khách quê điều kiện , nên ăn uống cũng chẳng ngon miệng: "Cứ cảm thấy mấy món ăn khiến bụng khó chịu, nên dùng."
Song Chu Cảnh Sâm chấp nhận lý do . Chàng chằm chằm Diệp Gia, đôi mày tuấn tú cau thật chặt.
"Nhìn như gì?" Diệp Gia vẻ mặt nghiêm túc của chọc cho bật , "Ngươi yên tâm, thể vẫn còn ."
Hiện giờ Chu Cảnh Sâm nhớ đến, kiếp Gia Nương khi đầy mười chín tuổi. Cụ thể nàng qua đời , ấn tượng của chút mơ hồ, khắc cốt ghi tâm nên đương nhiên rõ ngọn ngành. Đời tất cả đổi, Gia Nương cũng chẳng còn là 'Diệp thị' năm nào. Song, sự hiện diện của nàng ở đây vẫn khiến khác cảm thấy như sẽ dẫm vết xe đổ.
Tiểu nhị trong khách điếm mang nước ấm đến. Diệp Gia liếc đang ở chiếc bàn cuối cùng, mắt trầm tư, đang suy nghĩ điều chi. Nàng cũng chẳng bận tâm đến , chỉ dậy phía bắt đầu tắm gội.