Nếu là bình thường, Chu Cảnh Sâm tất nhiên sẽ đến đùa giỡn một phen. Hôm nay chút im lặng lạ thường. Diệp Gia nhíu mày, hồi tưởng xem gần đây thể chỗ nào bất thường chăng. Hình như ngoại trừ ăn ít đôi chút, lười biếng hơn một chút, thì những mặt khác cũng chẳng gì đổi khác. Không mập ốm, sắc mặt cũng hồng hào, thể thật sự khỏe mạnh. Nghĩ như , Diệp Gia liền thả lỏng tâm trạng.
Chỉ là khi nàng rửa mặt xong , Chu Cảnh Sâm chẳng còn ở trong phòng nữa. Diệp Gia lau tóc đến bên giường, giường cũng ai.
"Kỳ lạ? Ban đêm còn chạy đến nơi nào?" Diệp Gia thầm một câu lên giường .
Đợi một lát, tóc cũng gần khô thì ngoài cửa mới truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Nàng mờ mịt mở to mắt, chợt thấy giọng lạnh nhạt của Chu Cảnh Sâm ngoài cửa, dặn nào đó chờ một lát. Rồi đó, một tiếng 'kẽo kẹt', cửa đẩy từ bên ngoài. Tiếng bước chân định quen thuộc vang lên. Một bóng hình đen kịt từ đầu đến chân, Diệp Gia mở to mắt, Chu Cảnh Sâm đang ở bên giường.
"Gia Nương, nàng tỉnh giấc. Mở mắt nào." Trong tay cầm áo khoác của Diệp Gia, nâng tóc nàng lên: "Vừa mời đại phu đến đây, nàng hãy chuẩn một chút."
"Mời đại phu gì?" Diệp Gia dậy, cầm lấy xiêm y Chu Cảnh Sâm đưa đến mà khoác , "Ta ."
"Mặc kệ. Dẫu chẳng bệnh, mời đại phu xem qua một chút mới khiến yên tâm." Chu Cảnh Sâm xuống ở mép giường bên cạnh, ngón tay thon dài trắng nõn Diệp Gia vuốt mái tóc vương bờ vai nàng. Tóc nàng gần khô, nhưng vẫn còn vương chút lạnh. Lau vài cái, giúp Diệp Gia mặc xiêm y, chỉnh cổ áo tề chỉnh mới dậy phòng ngoài.
Một lát , một lão đại phu mang theo hòm t.h.u.ố.c theo tiến .
Ánh mắt vị lão đại phu rơi xuống gương mặt Diệp Gia, đó Diệp Gia đưa cổ tay cho ông xem mạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-633.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trung y bao gồm vọng, văn, vấn, thiết (, , hỏi, sờ mạch). Đầu tiên, vị lão đại phu bắt mạch, đó bảo Diệp Gia lè lưỡi cho ông xem. Hồi lâu , ông mới vuốt chòm râu bạc, cất lời: "Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ. Nương tử nhà ngươi bệnh, mười phần thì tám chín hỷ !"
Lời dứt, cả hai đều kinh ngạc. Diệp Gia vốn còn vương chút mệt mỏi, khi ông thì trong nháy mắt trợn tròn mắt.
Chu Cảnh Sâm cũng chẳng khá hơn là bao, chớp chớp mắt, lập tức cau mày: "Đại phu, ông thực sự đoan chắc là nàng thai ư?"
"Chàng trai trẻ thốt lời như thế! Ý của ngươi là nghi ngờ biển hiệu Hồi Xuân Đường của lão hủ ?" Lão đại phu vốn tủm tỉm, Chu Cảnh Sâm cất lời khiến nụ gương mặt ông cứng , râu cũng vuốt nữa, thổi râu trừng mắt Chu Cảnh Sâm, giận dữ thôi: "Nếu chỉ là chuyện thai cũng khám , thế thì lão hủ còn mở y quán gì, ở vị trí gì?"
"Cũng nghi ngờ y thuật của đại phu, chỉ là... Chu Cảnh Sâm thực sự lý giải nổi vì Diệp Gia thể mang thai. Chẳng thai là do ăn uống bồi bổ mà nên ? Huống hồ, bình thường khi cùng Diệp Gia hành phòng đều dùng thuốc."
"Tuy rằng hiện giờ mạch tượng của nàng vẫn hiển rõ, là bởi vì thai còn non tháng." Lão đại phu hắng giọng một tiếng: "Đợi thêm mười ngày nửa tháng nữa thì sẽ rõ ràng hơn nhiều."
"Không thể nào!" Diệp Gia hoảng sợ một lúc lâu mới xem như trấn tĩnh trở : "Mỗi và tướng công đều dùng t.h.u.ố.c tránh thai, thể thai ?"
Lão đại phu ngờ đôi phu thê dùng loại t.h.u.ố.c đó, tức khắc sững sờ.