Sắc mặt Ngô Mẫn càng lúc càng trắng, ấp úng : "Vậy, thì tìm ."
Ngô Ân sắc mặt y bất thường, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, chút nổi. Lão nắm chặt cổ áo Ngô Mẫn, sắc mặt tái mét: "Ngươi sẽ chuyện đại nghịch bất đạo đó chứ? Ngươi chuyện gì?"
"Phụ , con sớm sai truyền tin tức ngoài ." Rõ ràng vóc dáng Ngô Mẫn cao hơn lão cha, nhưng lúc hiểu cảm thấy tự ti hơn hẳn: "Con sai theo phía nam, đến An Tây Đô Hộ Phủ."
Lời dứt, sắc mặt Ngô Ân đại biến.
Lão vung một tát mạnh giáng xuống mặt Ngô Mẫn, thể béo ú run rẩy ngừng. Một bàn tay giận dữ chỉ Ngô Mẫn đang run rẩy: "Ngươi, ngươi... Người ! Mau gọi nhị thiếu gia, tam thiếu gia trở về gấp! Tên ngu xuẩn , ngươi chính là hại c.h.ế.t cả nhà !"
Ngô Ân giống như một con mãnh thú dồn đường cùng, điên cuồng trong phòng. Khi , lão hận thể lập tức đ.á.n.h c.h.ế.t đứa con cả. Đứa con cả gây chuyện , thể vãn hồi nữa. Ngoại trừ thừa dịp bên mà mau chóng bỏ trốn, nếu Ngô gia bọn họ chỉ còn đường c.h.ế.t. Một bên Ngô Ân qua trong phòng, một bên dặn dò quản gia nhiều chuyện khác!
Ngô Mẫn còn Ngô Ân đang định gì, bụm mặt vội vàng theo kịp: "Phụ , tin tức con truyền ngoài. Khi Thứ sử Ung Châu tiếp nhận tin tức, triều đình lập tức sẽ phái đến bao vây tiễu trừ. Chu gia bên căn bản sẽ phát hiện, Ngũ bên Luân Thai cũng gửi tin về. Nói là nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp."
Con thứ hai và thứ ba Ngô gia vội vã trở về, mở miệng hỏi chuyện gì, phụ tuyên bố cả nhà chạy trốn: "Mau thu gom hành lý, chúng thừa dịp bên phát hiện, nhanh chóng rời khỏi Đông Hương Trấn."
Hai biến sắc, trông thấy vết bàn tay sưng đỏ hằn mặt đại , trong lòng lập tức đoán hẳn là gây chuyện gì .
Ngô gia cuống quýt chạy trốn, Diệp Gia bên cũng vội vã từ Toái Diệp trấn về Đông Hương trấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-658.html.]
Thân thể xem như quá tệ, tuy m.a.n.g t.h.a.i nên chút mệt mỏi khó chịu, nhưng đứa bé trong bụng vô cùng ngoan ngoãn, cơ hồ chẳng phiền chút nào. Diệp Gia những biến chuyển cơ thể vẫn nhiều.
Vả , từ Toái Diệp trấn đến Đông Hương trấn là một đoạn đường khá xa. Xa phu roi thúc ngựa chạy ròng rã ba ngày hai đêm mới tới nơi. Khi xe ngựa đến cửa thôn trấn, trời vẫn còn tờ mờ sáng. Ta vén mành xe bên ngoài, liếc sang những căn nhà ngói ở phía bên Đông Hương trấn.
"Chủ tử." Diệp Gia bước khỏi xe, Hoàn Bội và Tiểu Lê vẫn kề cận bên rời nửa bước. Hoàn Bội cất lời: "Đường tiện lắm, chúng nên đổi lộ trình ạ?"
Vốn dĩ vì tăng tốc, họ chọn đường nhỏ. giờ đến thôn trấn, chẳng còn e ngại nguy hiểm đường, đương nhiên đổi sang đường lớn bằng phẳng để cho tiện. Cứ xóc nảy mãi như , thể e rằng chịu thấu. Những sợi dây thần kinh căng như dây đàn trong cũng sớm thả lỏng, lúc chẳng để ý chuyện vặt vãnh như : "Ngươi cứ liệu mà , chợp mắt một lát."
Hoàn Bội gật đầu, mở cửa xe dặn dò xa phu đôi lời.
Ngay lúc xe đến một ngã ba, đang chuẩn chuyển hướng sang con đường lớn dẫn thôn thì ngoài cửa xe bỗng nhiên truyền đến một tiếng "kỳ lạ". Ta mới chợp mắt lập tức mở bừng mắt, hỏi: "Có chuyện gì?"
Hoàn Bội nhanh nhẹn đóng cửa xe bước , đôi mày liễu khẽ nhíu : "Bẩm chủ tử, nô tỳ phát hiện một nhóm lạ lẫm đang tiến về hướng đông nam. Chẳng lẽ bên cạnh Đông Hương trấn trường luyện binh ? Trước đây nô tỳ dường như từng thấy binh lính nào về hướng ."
"Ngươi gì cơ?" Ta dậy. Mấy ngày nay chẳng ngừng nghỉ đường, từng nghỉ ngơi tử tế, trong mắt đều là tơ m.á.u đỏ ngầu.
"Bên ngoài một nhóm từ Đông Hương trấn tiến ạ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi