Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 22: Gọi tên của ta
Cập nhật lúc: 2025-11-22 12:46:44
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sơn động phía sâu rắc rối phức tạp, càng trong, cảm giác chật chội nơi khí càng thêm mãnh liệt.
Đi một bước, bóng dáng Phương Tùng Hạc biến mất, cũng đuổi kịp Tống Thính Tuyết .
Sở Hòa đều kháng cự việc tiến nơi tối tăm quỷ dị , nhưng chịu nổi A Cửu chỉ cần nắm một bàn tay nàng liền kéo nàng thẳng về phía .
Trái ngược với biểu tình như cha đều mất của nàng, A Cửu thần thái sáng rỡ, đôi mắt hồng bảo thạch đến bất ngờ liên tục đảo bốn phương. Cảnh tượng âm u như rừng tối thế , tựa hồ đối với tràn đầy thú vị.
Giống như một hài t.ử ngoài dạo chơi ngoại thành, hưng phấn gần như che giấu .
Sở Hòa cũng nổi, kéo , mỗi bước đều nặng như đeo đá.
A Cửu ngoái đầu nàng, nghiêng nghiêng, đại khái là hiểu nổi biểu tình khó tả mặt nàng rốt cuộc là .
“Có ở đây, ngươi sợ cái gì?”
Chính là bởi vì ngươi ở đây và thường thường phát điên, cho nên nàng mới sợ a!
Sở Hòa : “Này… đám thực vật lớn lên thật là đáng sợ!”
“Đáng sợ ?” A Cửu mờ mịt. Sau đó vươn tay, nhẹ nhàng hái xuống một đóa hoa màu tím, đưa tới mặt nàng. “Chỉ là U La hoa tác dụng mê hoặc tâm thần thôi, gì thật sự đáng sợ.”
Sở Hòa sững .
“Ngươi loại hoa gọi là gì?”
“Biết chứ.” A Cửu cong mắt . “Ở rừng Sương Mù của Nam Cương, mấy thứ tùy tiện cũng thấy.”
Sở Hòa giật .
“Đây là hoa đến từ chính Nam Cương?”
“ .”
“Vậy ngươi sớm?”
“Ngươi cũng từng hỏi nha.”
Sở Hòa nghẹn .
giuadongtrotan
A Cửu cúi đầu thưởng thức đóa hoa trong tay. Sắc tím yêu dị càng tôn lên ngón tay thon dài tái nhợt của , trông quỷ khí đến rợn .
“U La hoa sinh ở Nam Cương. Tuy lấy huyết nhục thức ăn, nhưng thể cung cấp sinh cơ, bảo dưỡng thể già.”
Từ nơi sâu kín mùi hoa tập kích mà đến, Sở Hòa chỉ cảm thấy đầu óc bỗng chốc trở nên vựng vựng hồ hồ, giống như một tầng sương mỏng phủ lên ý thức.
“Ngươi … hoa tác dụng mê hoặc nhân tâm?”
“ .” A Cửu thản nhiên đáp, “Tâm chí kiên, dễ dàng d.ụ.c vọng mê hoặc.”
Trước mắt nàng, thiếu niên cúi xuống . Dung nhan lộng lẫy phảng phất ánh sáng, mà đáy mắt trong trẻo như nước rửa, hồn nhiên vô cấu, sắc thái rực rỡ đến chói mắt.
Hắn quá mức, đến mức khiến lý trí của nàng buông lỏng.
Ý thức Sở Hòa như rời khỏi thể, chỉ còn một chút tâm ý mơ hồ chủ. Ma xui quỷ khiến, nàng vươn tay khẽ nâng lấy khuôn mặt xinh của , tựa sát gần, đôi mắt si mê khóa chặt , chớp một cái.
A Cửu rũ mắt nàng, trong mắt lộ vài phần tò mò, cùng nàng bốn mắt giao .
“A Cửu, ngươi thật là… mắt.”
“Ta thích.”
“Có thể… hôn một chút ?”
Nghe nàng chút che giấu mà lời , ánh mắt thiếu niên sáng rực lên, giống như bắt trò vui.
“Không thể.”
Một tiếng cự tuyệt thẳng thừng rơi xuống, Sở Hòa lập tức như đ.á.n.h trúng đả kích lớn. Nước mắt như trào , giọng nghẹn , mang theo ủy khuất vô bờ.
“Vì chứ…”
Dáng vẻ của nàng, so với lúc ngày thường động một chút liền hung hăng với , còn thú vị hơn nhiều.
Ác thú trong lòng A Cửu trỗi dậy. Một bàn tay đưa lên, nhéo nhẹ má nàng, mềm mềm, khiến nước trong mắt nàng càng thêm mênh mang như mưa xuân mờ ảo. Cảnh tượng càng khóe môi cong lên ác liệt.
Hắn : “Gọi tên của .”
Sở Hòa ngoan ngoãn đáp, giọng mềm đến thể mềm hơn: “A Cửu.”
Hắn lắc đầu, đôi mắt đỏ như ánh tinh quang lướt qua mặt nàng, chậm rãi :
“Gọi tên của . Ta cho nàng … Xi Diễn. Đó mới là tên của .”
Sở Hòa như khi dễ đến vui, môi run run, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, cố chấp chịu theo ý .
Nàng phối hợp.
Vậy thể tiếp tục?
“A Hòa.”
Giọng mềm một chút.
“A Hòa ngoan.”
Hắn cúi xuống, đôi mắt đỏ sáng khóa chặt nàng, thở quấn lấy , chóp mũi chạm nhẹ. Đuôi tóc trắng phía theo động tác của mà lắc nhẹ, cùng tiếng chuông bên hông khẽ vang lên, náo động mà trẻ con.
“Gọi tên của .” Hắn thấp giọng dụ dỗ, “Ta liền cho nàng hôn.”
Sở Hòa cuối cùng cũng mở miệng, giọng mềm đến chịu nổi:
“Xi Diễn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-22-goi-ten-cua-ta.html.]
Hắn cong khóe môi, ánh lan từng chút, nâng mặt nàng, dán môi lên môi nàng.
Thiếu niên hồn nhiên chỉ cho rằng như là đủ, ngờ ngay đó… đầu lưỡi mềm ấm của nàng nhẹ lướt qua môi , như vẽ một vòng, khiến khựng .
Đầu ngón tay nàng móc lấy.
Giọng nữ hài mềm, mang theo chút bất mãn như sắp :
“Ngươi vì há miệng?”
Hắn ngẩn , lúng túng “ồ” một tiếng. Trong lồng ngực, trái tim lạnh lẽo của đập loạn, như báo điều gì tiếp theo. Có chút tự nhiên, chút chờ mong.
Rồi… cảm nhận đầu lưỡi nàng khẽ thử chạm .
Một tia cảm giác tê dại như băng quét qua n.g.ự.c .
Hắn còn nếm hương son nhạt ở khóe môi nàng.
Va chạm ngây ngô, vụng về, thở dần trở nên hỗn loạn.
Bàn tay vô thức siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, kéo nàng gần hơn.
Không từ bao giờ, phấn hoa U La rơi mái tóc nàng, đậu lớp hoa nhung mềm mại. Đến khi thấy, mới chợt ý thức hai sát đến mức thể rõ tiếng tim đập rộn ràng, hòa một nhịp hỗn loạn.
Phấn hoa trong khí nồng đến mức như tràn khỏi phổi.
Sở Hòa chỉ cảm thấy mềm nhũn, chân nổi, cả ngã thẳng lòng n.g.ự.c thiếu niên.
A Cửu khẽ nâng tay, ngón tay chạm khóe môi còn nóng của , ánh mắt lóe lên từng điểm quang mang hỗn loạn.
Hắn rõ Sở Hòa gì, vì chỉ một thoáng khiến mất lực phản kháng.
Cảm giác xa lạ như thể trái tim chịu lệnh nữa, kéo theo nóng lên, khó chịu đến mức cau mày.
“Ưm, Sở Hòa.”
Hắn một tay nâng mặt nàng, buộc nàng đang mơ mơ màng màng ngẩng đầu .
“Vừa nãy… là cái gì? Vì nàng chịu hôn như ?”
Đôi mắt Sở Hòa m.ô.n.g lung như phủ sương, ý thức tản mát, rõ đường về.
Nàng vốn ý chí kiên định, còn hít quá nhiều phấn hoa do chính thiếu niên đó kéo nàng . Giờ phút , nàng căn bản phân rõ đông tây, chỉ chìm trong mê hương.
Son môi c.ắ.n đến mờ , nhưng sắc môi càng đỏ, càng đến mức khiến phạm sai.
Ai đó nuốt xuống một tiếng động nhỏ.
Thiếu niên cúi đầu, khóe môi khẽ động, yết hầu nhẹ trượt lên xuống.
Hắn rõ nàng lúc thể cự tuyệt , mà lòng bàn tay chậm rãi lướt qua khóe môi đỏ ướt của nàng, giọng thấp , như dụ hoặc:
“Ta cho nàng hôn. Nàng… mau tới hôn .”
…
“Phanh!”
Một tiếng vang lớn từ sâu trong sơn động vọng .
Tiếng động mạnh đến mức như x.é to.ạc màn sương mộng, kéo Sở Hòa từ mê hương tỉnh .
Nàng mở mắt, phát hiện còn đang ở trong sơn động u tối, mặt là A Cửu đang nắm tay nàng buông. Nàng chớp mắt mấy , đầu óc trống rỗng.
“A Cửu…?”
Vừa mở miệng, nàng liền rụt vì đau. Miệng đau, lưỡi cũng đau, như va đó. Nàng nhăn mày, đưa tay che môi.
“Ta ? Miệng đau quá…”
A Cửu nghiêng đầu, trông quan tâm:
“Nàng ?”
“Miệng rách!” Sở Hòa thở dài đau đớn.
“Miệng nàng rách?” Thiếu niên lặp , đôi mắt vô tội lấp lánh như thật sự .
Sở Hòa rõ ràng cảm thấy phần môi trong rách, đau rát từng chút. rõ ràng đó nàng vẫn bình thường, chỉ trong chốc lát thành thế .
Ánh mắt nàng nhíu , nghi ngờ sắc bén: “Có … ngươi ?”
A Cửu vẻ mặt trắng trong như tuyết:
“Ta thể cái gì?”
Sở Hòa nheo mắt đầy hoài nghi, đưa tay lên.
Lòng bàn tay nàng khẽ quệt qua khóe môi …
Một vệt son đỏ dính tay nàng.
Nàng ngẩng đầu. Ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến lạnh gáy.
A Cửu vẫn nghiêng đầu, như thể chẳng gì, tay thì đang vuốt ve Tiểu Thanh đang quấn cánh tay , dáng xem diễn.
“A Cửu…”
Lại “phanh” một tiếng, động tĩnh so với còn gần hơn.
Hắn : “Phía đang đ.á.n.h , nhất định thú vị.”
A Cửu lập tức chạy lên .
Sở Hòa theo ngay phía , kêu to: “Xú A Cửu! Ngươi bản lĩnh thì đừng chạy!”