Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 31: Xuân về

Cập nhật lúc: 2025-11-27 14:26:30
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tĩnh dưỡng suốt bảy ngày, Triệu Vinh Nguyệt cuối cùng cũng đủ sức xuống giường khi tự tỉnh từ cơn hôn mê.

 

Nàng vốn cho rằng chính hẳn bước cõi c.h.ế.t, mà còn thể mở mắt thấy ánh mặt trời ban ngày. Một lúc lâu , tinh thần nàng mới dần trở về.

 

Triệu Sơ Tinh thương quá nặng, dù từ quỷ môn quan trở về nhưng vẫn cần một thời gian nữa mới thể tỉnh .

 

Cao Nguyên hiện giờ , quỷ quỷ. Hắn giấu chiếc áo choàng đen, ẩn trong bóng tối xa giường của Triệu Sơ Tinh, lặng lẽ canh giữ.

 

Triệu phủ thoạt vẫn giống như , nhưng đó chỉ là “giống như”, còn thật sự yên bình.

 

“Ta thể tỉnh … chắc chắn là vì dùng đến cái giá trả bằng mạng sống.”

 

Triệu Vinh Nguyệt đang thôi, gương mặt tái nhợt hiện lên một nụ mỏng.

 

“Ta đoán mà. Làm c.h.ế.t sống , việc dễ dàng. Các ngươi cần dè dặt như . Sự , sống về chỉ thể chấp nhận.”

 

Thần sắc nàng phẳng lặng, đến mức chẳng ai cái c.h.ế.t của Tống Thính Tuyết đối với nàng rốt cuộc ý nghĩa gì.

 

Nàng trông vẻ lãnh đạm, nhưng đôi khi một trong tiểu viện, lặng lẽ thưởng , một lời, thở tịch mịch cách nào che giấu.

 

Sở Hòa vốn cũng giỏi an ủi . Nàng cầm chén trong tay xoay xoay , sang A Cửu đang cạnh.

 

A Cửu cho rằng nàng đói, liền đưa nửa miếng điểm tâm đang ăn dở đến miệng nàng.

 

Sở Hòa nghiêng mặt né tránh, nàng tuyệt ăn những thứ ngọt đến mức ngấy như .

 

Ánh mắt sang bên , Phương Tùng Hạc đoan chính, chỉ lặng lẽ cúi đầu uống . Hắn hiển nhiên cũng dỗ dành ai, chỉ thể Sở Hòa, càng khiến nàng cảm thấy đám nam nhân chẳng ai đáng trông cậy.

 

Không thể mở miệng, Sở Hòa : “Triệu tiểu thư, ngươi bắt đầu xử lý chuyện ăn của Triệu gia. Ngươi mới tỉnh, vẫn nên nghỉ ngơi thêm.”

 

Triệu Vinh Nguyệt khẽ mỉm : “Triệu gia nhiều miệng ăn như , dám chậm trễ. Đa tạ ngươi quan tâm, sẽ chú ý, sẽ để bản thương nữa.”

 

, còn thù lao.” Triệu Vinh Nguyệt nhận ngân phiếu chuẩn sẵn từ tay nha , đưa đến mặt Sở Hòa. “Không ngờ sự cố khiến ba vị liên tiếp rơi hiểm cảnh. Một chút vàng bạc vốn đủ biểu đạt lòng cảm kích của . Tương lai nếu điều gì cần hỗ trợ, ba vị cứ việc .”

 

Sở Hòa nhéo nhéo xấp ngân phiếu, khá dày dặn, lập tức nở một nụ sáng rỡ: “Triệu tiểu thư khách khí !”

 

Trong lòng nàng còn đang tính luôn phần của Phương Tùng Hạc, thì chợt A Cửu lên tiếng: “Tống Thính Tuyết lấy U La hoa từ ?”

 

Triệu Vinh Nguyệt trái tim của Tống Thính Tuyết dung hợp, hề bài xích chút nào, hai bên hòa mỹ đến mức như thể trái tim ý thức riêng, nỡ để nàng chịu một chút đau đớn.

 

Đôi khi trong giấc mơ, nàng thấy những hình ảnh bản từng trải qua, đó là ký ức của Tống Thính Tuyết.

 

Triệu Vinh Nguyệt cũng chẳng giấu diếm: “Là một nam nhân đeo mặt nạ Na Thần màu đen. Hắn khoác trường bào, rõ dung nhan. Chính chủ động tìm đến Thính Tuyết… Không, là tìm đến Ảnh Tùy Phong, giao U La hoa và chỉ cách hồi sinh Sơ Tinh.”

 

Sau đó, cơn tẩu hỏa nhập ma của Ảnh Tùy Phong, một loạt bi kịch liền xảy .

 

A Cửu ăn hết điểm tâm, sắc mặt đổi. Hắn tự nhiên đưa tay về phía Sở Hòa. Sở Hòa trợn mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn moi khăn lau tay cho .

 

“Loại lấy mạng đổi mạng , điều kiện tiên quyết chỉ là cam tâm tình nguyện.” A Cửu chậm rãi . “Hơn nữa cũng chẳng yêu cầu nhất định dùng huyết mạch chí .”

 

Triệu Vinh Nguyệt sững .

 

Phương Tùng Hạc kinh ngạc: “A Cửu công t.ử … chẳng lừa một Tống khác ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-31-xuan-ve.html.]

 

Sở Hòa tò mò: “Vì ?”

 

Chẳng lẽ kẻ đó là kẻ thù của Tống Thính Tuyết, trả thù theo cách đáng sợ ?

 

A Cửu cụp mắt, nở một nụ nhạt: “Ép một đang tuyệt vọng đ.á.n.h mất lý trí, để lựa chọn cả đời hối hận, tự tay g.i.ế.c yêu nhất, từ đó rơi vực sâu thống khổ… là một chuyện thú vị ?”

 

Sở Hòa mặt cảm xúc.

 

A Cửu lập tức thu vẻ quái dị, đưa tay cho nàng, giọng đổi thành nghiêm túc vô tà: “Thật … cũng chẳng gì thú vị lắm.”

 

giuadongtrotan

Giờ Tống Thính Tuyết c.h.ế.t, kẻ giấu mặt kéo chuyện đến mức hỗn loạn như hiện tại là ai, khó mà khẳng định.

 

Việc trong Kiêu Thành tạm khép , khách nhân cũng rời , tiếp tục hành trình đến nơi kế tiếp.

 

Sau khi tiễn ba , Triệu phủ trở nên yên lặng, khí thoáng chốc trầm xuống nhiều.

 

Nha nhắc: “Đại tiểu thư, đại phu dặn ngài nghỉ ngơi nhiều. Sau giờ ngọ ngủ một lát hẵng xử lý chuyện sinh ý.”

 

Triệu Vinh Nguyệt hiểu rõ tình trạng cơ thể nên cũng cố miễn cưỡng. Nàng trở về phòng, xuống, chẳng bao lâu chìm giấc ngủ do mệt mỏi.

 

Mấy ngày nay, hễ nhắm mắt , nàng liền mơ. giấc mơ hôm nay khác.

 

Tháng tư mùa xuân, hạnh hoa nở đầy tường viện, gió ấm lướt qua, mang theo hương xuân dịu dàng.

 

Triệu Vinh Nguyệt cúi đầu thể nhỏ bé của , hoảng hốt nhận : nàng trở về mười tám năm .

 

Mọi chuyện đều còn bắt đầu, ai nấy vẫn rơi cục diện thể vãn hồi .

 

Như một sức dẫn vô hình, nàng bước xuyên sân, ở giữa, ngẩng đầu, một cánh hạnh hoa khẽ rơi xuống.

 

Bên tường, một bé trai sáu tuổi ghé đầu , y phục trắng lấm lem, khuôn mặt trẻ con phấn nộn, đáng yêu như ngọc chạm. Hắn ngơ ngác nàng, mặt đỏ bừng.

 

Qua hồi lâu, gom đủ dũng khí, trịnh trọng : “Triệu Vinh Nguyệt, ngươi chờ lớn lên. Ta nhất định sẽ cưới ngươi.”

 

Triệu Vinh Nguyệt khẽ ngẩn , đó khóe môi cong lên một nét , “Đến đây… chỉ ngươi thôi ?”

 

Bạch y nam hài chớp mắt, tựa hồ tình nguyện, nhưng rốt cuộc vẫn nghiêng , đưa mắt liếc sang phía bên cạnh.

 

Cành cây khẽ rung, cánh hoa rơi xuống còn nhiều hơn .

 

Một cái đầu từ từ nhô lên khỏi bức tường. Hắc y nam hài dáng vẻ càng thêm u tĩnh, dám mở miệng, chỉ dùng đôi mắt đen như mực , chuyên chú, chăm chăm nữ hài như ngày xuân mắt.

 

Hai nam hài dung mạo giống hệt , nhưng khí chất hai hướng đối lập: một tươi sáng như ngọc, một âm trầm như bóng.

 

Bạch y nam hài đẩy vai : “Ngươi một câu cũng , khác ngươi đang nghĩ gì?”

 

Mà nữ hài thì hết sức kiên nhẫn, phảng phất cho dù trầm mặc thêm nữa, nàng vẫn thể thong thả mà chờ đợi.

 

Hai con bướm đang đùa giỡn dừng nơi cành, nhẹ lay đôi cánh mỏng manh, hưởng trọn thở xuân đầy sức sống.

 

Cuối cùng, hắc y nam hài cũng mở miệng. 

 

“Triệu Vinh Nguyệt… cũng cưới ngươi.”

Loading...