Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 32: Vô cùng thích ngươi

Cập nhật lúc: 2025-11-27 14:41:02
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ra khỏi Kiêu Thành, con đường mặt tách hai ngã.

 

Sở Hòa cưỡi ngựa, chỉ thể chung lưng với A Cửu. Trước xem phim truyền hình, nàng còn cảm thấy cưỡi ngựa khí chất vô cùng, đến khi tự trải qua mới hiểu, đây rõ ràng là tra tấn.

 

Nàng mềm oặt trong n.g.ự.c A Cửu, giống như rút mất nửa cái mạng.

 

A Cửu dáng vẻ “cá khô” của nàng, thấy thú vị. Hắn đưa tay chọc chọc đôi má mềm mềm . Sở Hòa vốn khó chịu, chọc còn phát cáu, trừng một cái sắc như d.a.o nhỏ.

 

Hắn càng sinh tính nghịch, như ngứa tay ngứa chân, chọc một cái liền chọc tiếp.

 

Sở Hòa nhịn , há miệng… cắn.

 

“Rắc” một tiếng, âm thanh giòn giã như c.ắ.n đứt xương tay .

 

A Cửu: “… Nàng là tiểu cẩu ?”

 

Sở Hòa yếu giọng đáp: “Ta còn thể nhân ma đấy!”

 

Thiếu niên hồn nhiên mặt tựa hồ dọa thật, lập tức thu tay , mắt còn mờ mịt.

 

Phương Tùng Hạc bật thành tiếng.

 

A Cửu lập tức trừng sang: “Ngươi cái gì?”

 

Phương Tùng Hạc ôn hòa : “A Hòa cô nương ngây thơ đáng mến, A Cửu công t.ử chí tình chí nghĩa… hai đúng là xứng đôi.”

 

Lời như tán thưởng, nhưng tiểu thanh xà đang lao c.ắ.n chạy về vai Sở Hòa, trốn trong tóc nàng.

 

Sở Hòa ngượng, vội thẳng dậy, nghiêm túc hỏi: “Phương đại hiệp, kế tiếp ngươi dự định gì?”

 

“Ta tìm sư . Hắn m·ất t·ích lâu, trong lòng yên.”

 

Sở Hòa xong sắc mặt phần vi diệu, nhưng vẫn cố lấy giọng bình thản: “Vậy ngươi mau . Bất quá tin rằng sư của Phương đại hiệp tất cũng là hiệp nghĩa, trời cao tự phù hộ. Hẳn là sẽ chuyện gì, đại hiệp chớ quá lo lắng.”

 

Phương Tùng Hạc ôm quyền: “Đa tạ A Hòa cô nương cát ngôn. Hy vọng sư cát nhân thiên tướng.”

 

Nói nhàn nhạt: “Có thể kết giao cùng A Cửu công t.ử và A Hòa cô nương, là vinh hạnh của . Núi xanh còn đó, lục thủy trường lưu, mong hữu duyên tái ngộ.”

 

Hắn vốn phong độ tiêu sái, xong liền giục ngựa rời , chẳng mấy chốc bóng dáng khuất hẳn nơi đường xa.

 

A Cửu mặt liền trầm xuống: “Ai cùng là bằng hữu?”

 

Nói cũng kỳ quái.

 

Phương Tùng Hạc vốn là chính trực khoáng đạt, A Cửu khó đến mấy cũng từng để bụng, một quân t.ử đắn là .

 

A Cửu cứ chướng mắt .

 

Sở Hòa liếc A Cửu một cái. Nàng rõ, nếu giờ mà hộ Phương Tùng Hạc nửa câu, A Cửu chắc chắn sẽ bắt nàng liệt kê mười điều của .

 

Vậy nên nàng gì, nhưng ánh mắt tiết lộ hết suy nghĩ trong lòng.

 

A Cửu đưa tay bóp lấy cằm nàng, buộc nàng ngẩng mặt : “Nàng đang mắng trong lòng?”

 

Sở Hòa hai má phồng lên: “Không mà.”

A Cửu mím môi, từ tốn mà bức bách: “Nói. Nàng mắng cái gì?”

 

Sở Hòa truy hỏi đến phát phiền, đành nghênh mặt đáp: “Được , chính là mắng ngươi. Mắng ngươi bụng hẹp hòi, tính toán chi li, trẻ con dứt, lòng nhỏ như mắt kim, thù là báo… ưm!”

 

Miệng nàng bịt .

 

A Cửu tuy học rộng, nhưng nàng tuôn một chuỗi từ bốn chữ, bảo đảm chẳng câu nào là lời . Hắn tức đến bật , trong đôi mắt vốn long lanh như bảo thạch giờ bùng lên ngọn lửa giận.

 

“Trong mắt nàng, liền điểm nào ?”

 

Sở Hòa nghiêm túc gật đầu: “ .”

 

A Cửu véo nát cổ nàng cho , nhưng chỉ tưởng cảnh nàng đau mà , cuối cùng vẫn chính dỗ dành… nghĩ liền chịu thua, nỡ xuống tay.

 

mà… cho dù A Cửu cả là khuyết điểm…” Sở Hòa đẩy tay , xoay thẳng lưng ngựa, ôm cổ , tươi sáng rỡ: “Ta vẫn vô cùng thích ngươi!”

 

A Cửu vốn là loại da mặt dày, nhưng đây đầu thích trắng trợn đến thế. Hơn nữa là nàng.

Thiếu niên lập tức đỏ bừng đến tận vành tai, sắc mặt như giấy trắng điểm một vệt hồng đào, cuối cùng sống động hẳn lên, còn vẻ lạnh băng như .

 

Tiểu thanh xà tò mò thò đầu, ngắm chủ nhân đầu thẹn đỏ mặt như thế.

A Cửu thẹn quá hóa giận, búng một cái đẩy nó trở , bóp nhẹ cằm Sở Hòa, kiềm lực.

 

“Sở Hòa.”

 

“Gì?”

 

“Nàng hôn một chút, liền tin lời nàng .”

 

Sở Hòa nghiêng mặt sang chỗ khác: “Không hôn. Ngươi đừng tin cũng .”

 

A Cửu chịu thua, nghiêng đầu dí sát , giọng trầm thấp như chuông ngân: “Vậy hôn nàng một chút.”

 

Sở Hòa lập tức xoay mặt sang hướng ngược : “Không hiếm lạ!”

 

Khóe môi thiếu niên nhấp thành một đường mảnh, viên hồng bảo thạch nơi khuyên tai cũng dường như ảm đạm theo tâm trạng . Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định lấy… lợi ích để dụ nàng.

 

“Nàng một chút, mang nàng chơi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-32-vo-cung-thich-nguoi.html.]

 

Sở Hòa nheo mắt: “Chơi gì?”

 

A Cửu nghiêm túc đáp: “Ta mang nàng bắt ve.”

 

Tiếng ve mùa hạ râm ran, từng đợt từng đợt, như tấm lưới nóng bỏng trùm kín cả thanh xuân thiếu niên.

 

Sở Hòa mà buồn : “Không cần. Ta sợ sâu.”

 

Nàng ôm ôm sờ sờ cổ trùng của chớp mắt, mà bày đặt sợ sâu. A Cửu cau mày, cũng trong lòng rối rắm.

 

“Vậy… núi hái quả dại.”

 

“Leo cây tìm tổ chim.”

 

“Trộm sóc.”

 

“Xuống suối bắt cua.”

 

 

Hắn càng nhiều, Sở Hòa vô ngữ càng sâu.

 

Nhìn cao lớn tuấn dật là sở thích bộ như tiểu học sinh thế?

Bắt ve, leo cây, trộm sóc, mò cua… nàng đến ngất.

 

Để chặn miệng , quanh cổ đạo ai, Sở Hòa hai tay giữ lấy mặt , chóp một cái hôn lên môi.

Nhanh như mèo trộm cá.

 

“Được , lên đường. Không nữa!”

 

A Cửu quả thật ngoan ngoãn ngậm miệng.

chỉ một lát.

giuadongtrotan

 

Hắn sờ sờ khóe môi, trầm tư hồi lâu, nghiêm túc : “Vì há miệng hôn?”

 

“…?”

 

“A Hòa.”

 

Giọng nhỏ , nghiêm trang đến quá mức nghiêm trang: “Ta tưởng nàng sẽ vươn đầu lưỡi… hàm chứa …”

 

“Câm miệng!”

 

Sở Hòa mặt đỏ như lửa, vội vàng bịt kín miệng .

 

Một con ngựa chở hai , chậm rãi về phía tây khi mặt trời dần khuất. Hơi nóng mùa hạ vẫn quẩn quanh trong khí, náo nhiệt như từng tan.

 

Có khoản bạc Triệu Vinh Nguyệt đưa, kinh tế Sở Hòa lập tức khởi sắc. Giàu lên một mảng, nàng cũng khỏi thắt lưng buộc bụng từng bữa.

 

Hoàng hôn buông xuống, họ đến một thị trấn nhỏ, dân phong thuần hậu. Chỉ duy nhất một khách điếm, may vẫn còn phòng.

 

Sở Hòa lập tức thuê hai gian thượng phòng liền kề. Nàng bước cạch một tiếng khóa cửa, chặn khi A Cửu kịp “chui chung”.

 

Tiểu nhị mang nước nóng. Tắm rửa xong, vết ma sát đỏ tím đùi, nàng suýt bật .

 

Cưỡi ngựa… thật sự thứ dành cho nàng. Sau nhất định mua xe ngựa!

 

Không A Cửu bên cạnh ầm ĩ, Sở Hòa lăn lên giường liền ngủ như c.h.ế.t.

 

Giữa đêm khuya, gió lạnh âm trầm len qua cửa, chẳng khác nào rắn trườn lên lưng. Nàng giật mở mắt… và đối diện ngay đôi mắt đỏ rực sát mép giường.

 

A Cửu xổm cạnh giường, hai tay chống lên mép, ánh mắt trừng trừng nàng như một con yêu quỷ trong sơn cốc bò , chờ hút tinh khí.

 

Sở Hòa: “… Ngươi gì?”

 

A Cửu nghiêm túc: “Nàng đến tìm , liền đến tìm nàng.”

 

“Ngươi thể đừng dính ?”

 

Thiếu niên chớp mắt, đôi mi dài run lên như cánh bướm, giọng đáng thương mà ngây thơ: “Ban ngày nàng … nàng vô cùng thích .”

 

“Cho nên?”

 

“Cho nên nghĩ đến nàng… nàng nhất định cũng đang nghĩ đến .”

 

Không lấy loại ngụy biện . Nói xong tự nhiên lật chăn, chui .

 

Sở Hòa giật , bật chặn . Tay chạm , y phục lỏng lẻo của A Cửu lập tức tuột xuống hơn nửa…

 

“A Hòa.” Hắn nghiêng , giọng thấp mê hoặc, “Chúng lâu da thịt cận.”

 

Hắn đến gần, đầu bạc như ánh nguyệt rơi xuống bờ vai, che nửa bờ n.g.ự.c trắng nõn, chỉ còn thấy điểm đỏ n.g.ự.c ẩn hiện trong tóc bạc.

 

Thiếu niên đầu bạc, hồng y nâng tay nàng lên, đặt bên môi, chậm rãi hôn từng ngón một.

Mắt đỏ cong cong, từ yêu quỷ hóa thành mị ma.

 

“Tối nay một hồi… ?”

 

Sở Hòa trong lòng chỉ bật một câu…

 

Mẹ nó, nóng đến mức ?!

Loading...