Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 51: Vừa trắng lại vừa mảnh mai

Cập nhật lúc: 2025-12-04 04:48:19
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau trọn một canh giờ hoảng loạn, khách điếm mới miễn cưỡng lấy vẻ tĩnh lặng thường ngày.

 

Ánh mắt đều âm thầm và sâu cay hướng về phía kẻ đang ở chỗ cầu thang, lòng đầy uất hận nhưng dám cất lời.

 

Kẻ , cái tên thiếu niên Miêu Cương nổi tiếng gian xảo, tàn độc, và lắm mưu nhiều kế, giờ phút đang gối đầu đùi cô nương nọ. Một chiếc khăn ướt đắp lên vầng trán , khuôn mặt vốn thanh lệ giờ đỏ bừng như lửa đốt, nước nóng từ trán bốc lên chiếc khăn lạnh toát khói sương.

 

Hắn tựa hồ hồn bay phách lạc, như thể đại não rút cạn, nét mặt thoáng vẻ thanh triệt lạ thường. Khóe môi mím chặt run rẩy, đôi mắt thì như thể đúc thành hình quả trứng gà, những đường sóng cuộn liên hồi cách nào yên .

 

Một khỏe mạnh, giờ trông chẳng khác nào nấu chín.

 

Và điều khủng khiếp, uy lực lớn đến nhường , chỉ là một lời thốt từ miệng cô nương : “Trời sinh một đôi!”

 

Sở Hòa đặt cạnh bên một chậu nước lạnh mới múc từ giếng, mát lạnh thấu xương. Nàng vớt khăn lông , nhúng nước lạnh một hồi, vắt nhẹ cho ráo đắp lên trán thiếu niên, tiếp tục chườm đá.

 

A Cửu bỗng túm lấy tay nàng, áp hai bên má nóng bỏng của . Đôi mắt đỏ ngầu giờ mờ mịt, tầm còn , nhưng vẫn cố gắng mò tìm kiếm phương hướng hiện hữu của nàng.

 

lúc đó, một tiếng “Bùm!” nho nhỏ vang lên, tiểu thanh xà nhảy phốc chậu nước. Nó tự tại bơi lội như một con cá, thậm chí còn nhả vài bọt nước trong veo.

 

Tất cả những mặt đều hiểu rõ: đối với Miêu Cương, cần đề phòng tuyệt đối. Dù chuẩn tâm lý, họ vẫn thủ đoạn của A Cửu cho kinh hãi.

 

Cơn “tai ương cuồng trùng” chỉ là hành động vô tình của A Cửu, và may mắn là lũ độc trùng rắn rết hề tấn công ai trong họ. nếu A Cửu cố ý thì ?

 

Dĩ nhiên, sự việc cũng vặn chứng minh một điều: A Cửu và Sở Hòa chắc chắn là gián điệp của Vân Hoang Bất Hủ Thành.

 

“Với thủ đoạn mang lực sát thương mạnh mẽ đến thế, A Cửu thể tay đoạt mạng chúng dễ như trở bàn tay. Cần gì tốn công ngụy trang ở nơi ?”

 

Sau trận kinh hãi , tinh thần của bộ khách nhân trong quán trọ đều trở nên căng thẳng, bất an.

 

Chu Hàm đưa con Lạc Xảo Xảo về phòng nghỉ ngơi, khi trở đại sảnh, nét mặt y cũng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Giáp Nhất, ngươi ngươi nghi ngờ tà ám ẩn trong khách điếm . Ngươi bằng thẳng , ngươi đang nghi ngờ ai?”

 

Nếu Giáp Nhất dùng thủ đoạn lớn đến mức vây hãm ở đây, ắt hẳn là kẻ b.ắ.n tên đích. Chu Hàm tin rằng Giáp Nhất sớm đối tượng để rình rập, theo dõi.

 

Ánh mắt Giáp Nhất lướt qua từng trong đại sảnh, đó cất lời: “Ta tra xét lộ dẫn của mỗi , phận bề ngoài đều gì đáng ngờ. Thế nhưng, sự ngụy trang của một thể nào mãi mãi đạt đến mức thập thập mỹ. Giả mạo lâu ngày, ắt sẽ lộ sơ hở.”

 

Giáp Nhất chậm rãi bước lên phía , miệng tiếp tục phân tích: “Kể từ khi tin tức về bảo tàng lan truyền từ Thương Hải Châu, vô đều đổ xô về đó. Tam giáo cửu lưu tề tụ một đường. chỉ kẻ tâm thuật bất chính, phận vấn đề, mới cần chọn cách ngụy trang.”

 

Ánh mắt đều theo dõi từng bước chân của Giáp Nhất, cảm xúc vô thức dẫn dắt, trong lòng thầm suy đoán kẻ mà nhắm đến rốt cuộc là ai.

 

như , một khi là ngụy trang, thì thể đạt đến sự hảo. Rõ ràng, ngươi dùng phận Đại Diễn chi niên, hành động bất tiện, nhưng... khi tránh né cơn nạn sâu bọ, động tác cong lưng của ngươi hề suy bại yếu ớt như biểu lộ. Ngược , thắt lưng ngươi thẳng tắp trong chớp mắt, hề giống với chịu cảnh lưng còng quanh năm!”

 

Bước chân Giáp Nhất dừng một đôi tổ tôn nọ.

 

Ánh mắt sắc như chim ưng, khóa chặt vị lão phụ nhân lưng còng, và thốt lên: “Các hạ quả là cao thủ thủ đoạn. Nếu phút chốc để lộ sơ hở, thật sự thể phát giác điểm bất thường !”

 

Sắc mặt của tất cả đều đồng loạt đổi.

 

Vị lão phụ nhân cùng tôn t.ử đồng hành, thở cũng hề điều gì bất thường. Sự hiện diện của họ trong quán trọ thậm chí còn mờ nhạt hơn cả Kim Ngọc Duyên. Không ngờ, họ là kẻ tà ám ngụy trang?

 

Lão phụ nhân ho khan vài tiếng, giọng yếu ớt: “Đại nhân hiểu lầm . Vừa độc trùng rắn rết quá nhiều, lão cũng là dọa sợ, chỉ mau chóng thoát giữ mạng. Đó chỉ là sự bộc phát tiềm năng cơ thể sự uy h‌iếp của cái c‌hết mà thôi. Lão cùng với tà ám , thật sự chút liên quan.”

 

“Có liên quan , điều đó do ngươi định đoạt.”

 

giuadongtrotan

Giáp Nhất chút do dự, trường đao chớp mắt tuốt khỏi vỏ. Lưỡi đao sắc lạnh nhắm thẳng lão nhân yếu ớt, hề ý niệm nương tay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-51-vua-trang-lai-vua-manh-mai.html.]

Mắt thấy lão phụ nhân sắp sửa lưỡi đao c.h.é.m trúng, đột nhiên một tiếng “Tranh!” vang lên chói tai. Một cây Miêu Đao kịp thời chặn trường đao, tia lửa tóe , chệch hướng và đổi đường đao của Giáp Nhất.

 

Chàng thiếu niên tôn t.ử trẻ tuổi còn vẻ cung kính lễ phép như , khí chất như thể biến thành một khác: Lạnh băng, vô cảm và lặng lẽ.

 

Sắc mặt Giáp Nhất trở nên âm trầm: “Quả nhiên các ngươi vấn đề!”

 

Các thuộc hạ của kịp thời phản ứng, đồng loạt rút vũ khí. ngay khoảnh khắc tiếp theo, thiếu niên một tay ôm lấy eo lão phụ nhân, dùng pháp quỷ dị lùi về mấy bước.

 

Hắn xốc tung một chiếc bàn lên, chặn ánh đao của đám . Tiếp theo, một tiếng “Phanh!” lớn, chiếc bàn vỡ tan thành mảnh vụn, bụi trần mịt mù, lẫn trong đó là tiếng trong trẻo của một thiếu nữ.

 

“Người Trung Nguyên các ngươi đều hồ đồ như ? Ta tà ám của Vân Hoang Bất Hủ Thành, các ngươi cứ khăng khăng là.”

 

Lớp bụi tan , tầng lầu hai, một nữ t.ử đang vắt vẻo lan can. Nàng khoác bộ Miêu phục màu xanh đen, vạt váy thêu hoa văn ẩn hiện tinh xảo. Khi đôi chân nàng đung đưa, thể thấy những chiếc vòng bạc buộc bắp chân, phản chiếu ánh sáng li ti làn da trắng nõn.

 

Điều thu hút sự chú ý nhất chính là một chuỗi vòng bạc nơi cổ tay nàng. Tiếng “đinh linh” va chạm của chúng hòa cùng tiếng thanh thúy của nàng, còn êm tai hơn cả tiếng suối chảy trong khe núi.

 

Và ngay phía nàng, là một nam t.ử trẻ tuổi, mang theo chút thở sống nào.

 

Hắn tóc đen, mắt đen, da ngăm khỏe khoắn. Trên tay nắm chặt Miêu Đao, mười đầu ngón tay móng cũng đen nhẻm. Y phục mặc là kính trang màu đen, phác họa rõ ràng một hình thể cực kỳ cường tráng.

 

Lại là Miêu Cương!

 

Đáy lòng Giáp Nhất thầm mắng một tiếng, quả thực là đậu má!

 

Có một tên Miêu Cương còn đủ, giờ xuất hiện thêm một Miêu Nữ nữa!

 

Đuôi mắt Miêu Nữ cong lên, như . Khi , nàng luôn mang theo vẻ liếc xéo đầy thờ ơ, giống như một con rắn nước phun lưỡi trong rừng sâu, nguy hiểm, nhưng vô cùng diễm lệ.

 

“Nếu ngươi nhất quyết vu oan là tà ám , cũng chẳng ngại mà đóng vai tà ám g‌iết như ngóe!”

 

Sắc mặt Giáp Nhất tối sầm.

 

Miêu Nữ quả thật lớn mật! Trang phục nàng mặc khác biệt với sự bảo thủ của Trung Nguyên: chiếc eo thon trắng nõn phơi bày trong khí, phía vạt váy là đôi cẳng chân trần lộ liễu. 

 

Chỉ mới hiện , nàng lập tức thu hút ánh .

 

Kim Ngọc Duyên ôm rương sách lưng , miệng lẩm bẩm: “Phi lễ chớ coi, phi lễ chớ coi.”

 

Giáp Nhất định mở lời, Chu Hàm bước tới, dùng ánh mắt hiệu cho Giáp Nhất cần thận trọng. Giáp Nhất tạm thời im lặng, còn Chu Hàm hỏi:

“Không rõ cô nương tới Trung Nguyên, là vì cớ sự gì?”

 

Đôi mắt Miêu Nữ chớp nhẹ, đáp: “Thương Hải Châu bảo tàng, các ngươi đều tìm bảo, cũng . Không ?”

 

Bên , Sở Hòa “Oa” một tiếng, khẽ cảm thán: “Giọng của cô nương thật trong trẻo.”

 

A Cửu đang gối đùi nàng hưởng thụ dịch vụ chườm lạnh, , cảnh giác mở bừng mắt.

 

Sở Hòa im lặng một lát, sửa lời: “Không đúng, là eo cô nương thật mảnh.”

 

A Cửu mặt biểu cảm.

 

Sở Hòa trầm ngâm một lúc nữa: “Đôi chân nàng trắng mảnh mai.”

 

 

Loading...