Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 71: Phương danh Đại Ngọc
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:10:24
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Hòa hứa sẽ mua kẹo hồ lô cho A Cửu, tới phố, nàng liền thẳng tới chỗ tiểu thương bán kẹo hồ lô. Nàng còn tiện tay mua vài khối điểm tâm ngọt đến nị c.h.ế.t nhét tay A Cửu.
Nàng đối loại đồ vật ngọt nị quả thực chẳng hứng thú gì. Cố tình khẩu vị của A Cửu khác hẳn với thường nhân, thể ôm một đống đồ ngọt ăn một cách say mê.
A Cửu mím môi, nhấm nháp chiếc kẹo hồ lô, đôi mắt đỏ tươi cong lên vì thỏa mãn.
Chợt tiếng rầm rì bên tai:
“Mau ! Lâm cô nương chữa bệnh từ thiện ! Trễ chút là kịp xếp hàng !”
Trên đường phố háo hức, Sở Hòa tò mò, cũng nắm lấy A Cửu theo vài bước xem náo nhiệt.
Trước Y Quán dựng lên một quầy hàng nhỏ, vị nữ t.ử khí chất dịu dàng thanh thoát, tao nhã ở đó, mặt mang nụ , vì những đến chữa bệnh mà bắt mạch.
Nơi xếp thành một đội ngũ thật dài, học đồ của Y Quán cũng ở bên cạnh giúp đỡ duy trì trật tự.
Sở Hòa : “A Cửu, mau , đó là cô nương chúng gặp hôm qua ở Ôn Nhu Hương.”
A Cửu liếc mắt một cái, c.ắ.n một viên đường hồ lô, mơ hồ rõ : “Ước chừng là gặp qua .”
Hắn căn bản hề nhớ kỹ những nữ t.ử gặp hôm qua. Dù nữ t.ử ở Ôn Nhu Hương nhiều, trong mắt , những cô nương tất cả đều trông giống .
“Tiên sinh từ hôm nay trở cần uống rượu. Nếu là còn uống rượu, dù thể kê linh đan diệu dược, phong thấp đau của ngài cũng sẽ thuyên giảm nửa phần.”
Người nam nhân khám mặt ngượng ngùng sờ sờ gáy: “Phải, , nhớ kỹ. Lâm cô nương, đặt một bàn đồ ăn ở Thiên Hương Lâu, mời cô nương ăn bữa cơm, cô nương thời gian ?”
“Không . Người tiếp theo.”
Người nam nhân còn , một phụ nhân trang điểm lộng lẫy một m.ô.n.g đẩy .
Phụ nhân nắm lấy tay Lâm cô nương, thở ngắn than dài: “Lâm cô nương, vẫn là vấn đề cũ, ban đêm cứ ngủ . Mà đến ngủ , Vương viên ngoại nhà bên cạnh cũng ngủ , bởi vì nhà một đứa con trai nha, năm nay hai mươi mốt, tuấn tú lịch sự, giỏi văn chương và võ thuật…”
Lâm cô nương : “Người tiếp theo.”
Lúc lên là một lão bà bà chống quải trượng, tủm tỉm : “Lâm cô nương, một đứa tôn tử, tướng mạo đoan chính, còn cưới thê tử…”
Lâm cô nương giơ tay đỡ trán, thở dài.
Đám tới xem bệnh? Rõ ràng là tới xem .
Sở Hòa ở ngoài đám nhón chân xem náo nhiệt, mệt mỏi, A Cửu còn tri kỷ đỡ nàng một phen.
“Vị Lâm cô nương cũng thật hoan nghênh nha.”
“Chẳng ? Người mỹ thiện tâm, ôn nhu xinh , y giả nhân tâm, thật sự là quá .”
Trong giây lát tiếng cảm khái , Sở Hòa đầu : “Chu Hàm?”
Chu Hàm gật đầu. Hắn hai tay ôm cánh tay, về phía Lâm cô nương rõ ràng mê mẩn, đó tự chủ : “Đại Ngọc thật đúng là một cô nương a.”
“Từ từ.” Sở Hòa cảnh giác: “Ngươi Lâm cô nương gọi là gì?”
Chu Hàm chút ngượng ngùng: “Đại Ngọc a. Đây chính là phương danh thật vất vả mới hỏi từ Y Quán đó.”
Lâm Đại Ngọc!?
Sở Hòa cả kinh mở to hai mắt. Nàng buông tay A Cửu đang nắm tay , kích động thò gần, chen đám .
Người bên cạnh phát tiếng bất mãn: “Ngươi ai a?”
“Đừng chen!”
“Người xếp hàng!”
Chợt thấy thiếu niên Miêu Cương tóc bạc hồng y theo nữ hài. Đôi mắt đỏ nhẹ nhàng đảo qua một cái, xung quanh tức khắc im tiếng, còn săn sóc nhường một lối .
Cũng chỉ nàng, xong một còn thêm vài nữa.
Sở Hòa ghé bàn khám bệnh, đôi mắt chớp mắt chằm chằm mặt: “Cô nương là Lâm Đại Ngọc?”
Lâm cô nương ngẩn : “ là .”
Sở Hòa một câu buột miệng thốt : “Kỳ biến ngẫu bất biến!”
Lâm cô nương im lặng.
Sở Hòa : “Nice to meet you!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-71-phuong-danh-dai-ngoc.html.]
Lâm cô nương mờ mịt.
Sở Hòa : “Bính Tịch Tịch hỗ trợ c.h.é.m một đao!”
Lâm cô nương xác định mở miệng: “Chém một đao… là ý gì?”
Dần dần, mặt Sở Hòa lộ vẻ thất vọng: “Tên của ngươi chỉ là một sự trùng hợp ?”
Lâm cô nương : “Ta từ nhỏ đến lớn đều gọi tên , cô nương trùng hợp, khó hiểu ý .”
“Sở cô nương!” Chu Hàm chen tiến : “Ngươi ? Đừng dọa tới…”
A Cửu c.ắ.n giòn chiếc hồ lô đường trong miệng.
Chu Hàm nuốt một ngụm nước miếng, mặt lộ nụ , vết đao sẹo hung ác cũng ôn nhu hơn nhiều. Hắn : “ đừng dọa tới chính ngươi.”
Sở Hòa lùi về hai bước: “Xin , quấy rầy.”
Rời khỏi đám đông, Sở Hòa vài đầu về phía Lâm cô nương đang chữa bệnh , khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc.
Bỗng nhiên, tiếng chuông bạc vang nhỏ, khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên hiện lên mắt nàng, bá chiếm tất cả tầm mắt của nàng.
“Người , so với hơn?”
Hắn giơ khóe môi, nhẹ nhàng, thuần lương vô hại.
Lưng Sở Hòa lạnh lẽo, cứng đờ nặn một nụ : “Đương nhiên ! Ta chỉ là cảm thấy… cảm thấy vị cô nương thể chữa bệnh, lợi hại!”
A Cửu “ồ” một tiếng, thẳng . Trong tay xuất hiện mấy bình d.ư.ợ.c tản độc khí màu đen nồng đậm. Ngữ khí ôn tồn: “Ta cũng thể chữa bệnh.”
“A Cửu còn thể chữa bệnh cho khác?”
“Trước tiên đem độc c.h.ế.t , lúc khi hư thối giải độc cho , cũng coi như là một loại chữa bệnh .”
Người xung quanh nháy mắt lui phía vài chục bước, lập tức tạo một vòng tròn , chỉ còn Sở Hòa và A Cửu tại chỗ bất động.
Biểu tình Sở Hòa phức tạp, đẩy tay A Cửu đang cầm bình dược: “Vẫn là thôi .”
giuadongtrotan
“Lâm cô nương, ngươi cần sợ hãi, bọn họ… Bọn họ chỉ là ham chơi chút, cũng .”
Lâm cô nương ngước mắt thanh niên vóc dáng cao lớn, thần sắc bình tĩnh: “Ta .”
Cũng chỉ thoáng qua, nàng liền tiếp tục xem bệnh cho khác.
Chu Hàm ngập ngừng lúng túng, ấp úng, cuối cùng tìm cớ nào khác để đáp lời.
A Cửu còn ăn no, Sở Hòa dẫn tiếp tục kiếm ăn phố. Một nam nhân cố ý ngăn cản đường của họ.
“A Cửu công tử, Sở cô nương, lão bản chúng mời hai vị chuyện riêng.”
Sở Hòa cảm thấy chút quen mắt: “Ngươi là thủ hạ của vị Kim Gia ở Ôn Nhu Hương?”
Người nam nhân đáp: “Phải. Kim Gia chỉ cần nhị vị nguyện ý đến cùng chuyện, nhất định sẽ tin tức quan trọng cho hai vị, hơn nữa tin tức , còn quan hệ đến tồn vong của Thương Hải Châu.”
Cùng Thương Hải Châu tồn vong quan hệ, chẳng là điểm mấu chốt của cốt truyện quan trọng sắp tới ?
Sở Hòa còn đang do dự .
Người nam nhân liếc A Cửu, thêm: “Kim Gia cũng , nhất định sẽ hậu lễ tương tặng, vàng bạc châu báu, rượu ngon món ngon, nhất định thiếu.”
Ánh mắt A Cửu sáng lên.
Sở Hòa thở dài: “Được , chúng .”
Ban ngày Ôn Nhu Hương giống buổi tối náo nhiệt như , mà lạnh lẽo, thấy vài bóng .
Kim Gia chuẩn căn phòng nhất, bày biện rượu ngon món ngon, chờ đợi tới. Người đến, mặt thoáng chốc lộ nụ : “Nhị vị khách quý, cuối cùng cũng tới!”
Sở Hòa sắc mặt t.ử khí trầm trầm của cho hoảng sợ: “Kim Gia, ngài đây là đêm qua ngủ ngon ?”
Khuôn mặt Kim Gia vặn vẹo. Hắn chỉ là ngủ ngon?
Trong bụng còn nghẹn phao nước tiểu rải đây!