Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 72: Thật là ngốc nghếch!
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:30:34
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kim Gia một gượng ép , chiếc răng vàng lớn lấp lánh sáng lên: “Nếu đều là thông minh, thì sẽ quang minh chính đại chuyện mờ ám, thẳng vấn đề. A Cửu công t.ử hạ độc , chẳng là vì chắc chắn lui tới với Vân Hoang Bất Hủ Thành, cho nên bức thành thật ?”
Sở Hòa kinh ngạc ngước mắt.
A Cửu: “Ta …”
Sở Hòa bưng kín miệng A Cửu, cao thâm khó đoán gật đầu: “ , chính là như thế! A Cửu thông minh tuyệt đỉnh, sớm thủ đoạn tầm thường vô pháp thuyết phục Kim Gia, cho nên cũng chỉ thể sử dụng chút thủ đoạn của Miêu Cương.”
Mí mắt Kim Gia nhảy nhảy: “Thủ đoạn Miêu Cương, quả thật khó lòng phòng .”
“Nếu ngươi cũng chút hiểu về Miêu Cương, thì khẳng định cổ độc của họ đáng sợ đến mức nào. Cho dù ngươi giảo biện, cổ độc trong cơ thể ngươi cũng sẽ cho ngươi cơ hội.”
Kim Gia nghiến răng nghiến lợi: “Phải, tự nhiên rõ ràng.”
Cái cảm giác tiểu tiện tiểu , cái cảm giác tuyệt vọng khi chín đời đơn truyền sắp đoạn tuyệt , sự tra tấn há là bình thường thể chịu đựng?
Sở Hòa buông tay đang che miệng A Cửu, đoạt lấy chiếc hồ lô ngào đường ăn xong trong tay , ngầm nhéo eo một cái.
A Cửu lưng thẳng, dáng cao ráo, quả thực vài phần phong phạm của cao nhân.
Hắn nhạt : “ , đáng sợ.”
Kim Gia A Cửu.
Cái vẻ như , ánh mắt như con kiến, mà quanh hề lộ nửa điểm sát khí, quả thực khiến đoán .
Hắn thể che giấu cảm xúc chân thật như thế, thể thấy lòng sâu và thủ đoạn đáng sợ. Bị tính kế, cũng oan.
Kim Gia thanh thanh giọng : “Ta các ngươi cái gì. Ta thể cho các ngươi những gì , nhưng các ngươi giải độc cho . Lão Tống Gia chín đời đơn truyền, thể đoạn ở chỗ .”
Sở Hòa hai tay ôm cánh tay: “Ngươi , nếu chúng tin tức của ngươi giá trị giải độc ?”
A Cửu mặt mày cong cong: “ , chúng tin tức của ngươi giá trị ?”
Kim Gia c.ắ.n chặt răng, vẫn quyết định lộ một phần: “Thành Chủ Vân Hoang Bất Hủ Thành tới Thương Hải Châu, chỉ thế, ở Thương Hải Châu còn nội ứng của .”
Sở Hòa: “Những điều chúng đều đoán , ngươi điều chúng .”
A Cửu ánh mắt lưu chuyển: “Ngươi điều chúng .”
Kim Gia thể mở miệng: “Thành Chủ và nội ứng cũng lộ chân dung mặt , cũng họ là bộ dáng gì, nhưng họ một kế hoạch. Ngày hôm qua, họ vốn dĩ hẹn gặp mặt ở Ôn Nhu Hương, chính là để thiện cái kế hoạch đó.”
Sở Hòa hỏi: “Kế hoạch gì?”
A Cửu cũng hỏi: “Kế hoạch là gì?”
“Nội ứng sẽ thời gian điểm nào đó, ở chỗ nào đó, đổ kịch độc mà Vân Hoang Bất Hủ Thành nghiên cứu nguồn nước. Đến lúc đó, trong cả thành đều thể trốn thoát.” Kim Gia ngừng , : “Còn về khi nào, ở nơi nào đầu độc, các ngươi giải độc cho . Theo , thời gian đầu độc chính là liền mau tới .”
Sở Hòa phản ứng . Khó trách trong nguyên cốt truyện, bộ Thương Hải Châu dễ dàng hủy diệt như , hóa bọn họ hạ kịch độc nguồn nước của cả thành.
Nàng kéo tay A Cửu: “Cho chút lợi ích .”
A Cửu cũng quyết đoán, ném một t.h.u.ố.c viên qua: “Ăn nó.”
Kim Gia thần sắc kích động, nhanh chóng nhét t.h.u.ố.c viên miệng. Chỉ chốc lát , cảm thấy cơ thể khôi phục bình thường phản ứng. Ôm bụng, liền lao ngoài chạy về phía nhà xí.
Sở Hòa nhanh chóng chặn : “Ngươi còn thời gian và địa điểm!”
“Chính là tối nay giờ Tý, sông ngầm tháp lâu!”
Kim Gia nhanh chóng tránh khỏi Sở Hòa lao bên ngoài. Vừa chạy khỏi cửa, đầu trong phòng, biểu tình biến đổi, ấn cơ quan cửa.
Chợt, cửa phòng đóng sầm, vạn mũi tên cùng b.ắ.n từ bốn phía tường.
A Cửu kéo Sở Hòa trong lòng, ảnh nhẹ nhàng né tránh. Chiếc sáo nhỏ trong tay đột nhiên cầm ngang, phát ánh sáng lạnh lẽo.
Sở Hòa trong lòng chỉ cảm thấy tiếng gió lướt qua tai. Những mũi tên phóng tới từ bốn phía dùng đuôi sáo tinh chuẩn chính xác bật .
Trong tiếng “Leng keng leng keng” giòn vang, những đoạn mũi tên rào rạt rơi xuống đất.
Mũi chân A Cửu mới rơi xuống đất, là tiếng cơ quan khởi động vang lên. Đá phiến mặt đất mở , hai nháy mắt rơi lỗ thủng màu đen.
Kim Gia động tĩnh trong phòng, lạnh lùng : “Nhiều năm như , cũng sống vô ích.”
Hắn nhanh chóng vọt tới nhà xí, đóng cửa . Không lâu, truyền đến thanh âm thống khổ của : “Vì tiểu !!!?”
Không gian vuông vức hắc ám bao phủ, cũng quá sâu, nhưng khí nặng nề. Đá phiến mặt đất nặng ngàn cân, thể đẩy từ bên trong.
Sở Hòa tức giận đá vài cái vách đá: “Cái lão già thật đúng là âm hiểm xảo trá, đáng lẽ nên giải độc cho !”
“A Hòa đúng.”
Minh trùng màu lam u u khẽ sáng lên. Thiếu niên dựa vách đá, biếng nhác, đầu ngón tay xoay tròn. Chiếc sáo nhỏ chuyển một hình cung vòng đẽ trong lòng bàn tay. Nhìn Sở Hòa thở phì phì vẻ tức giận, cảm thấy thú vị.
Sở Hòa thò gần: “Chúng chơi, còn cảm thấy cao hứng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-72-that-la-ngoc-nghech.html.]
“Ai chơi ai, còn nhất định .”
Lãnh quang của minh trùng chiếu mặt . Hắn rõ ràng là thần sắc chút để ý, nhưng đáy mắt pha trộn chút quang điểm ác thú. Hắn búng ngón tay lên sáo, một tiếng “Đông” vang nhỏ đẩy hồi âm vang vọng trong mật thất.
“Ta đồng ý giải độc cho , nhưng khi giải độc xong, thể hạ độc nữa.”
Sở Hòa thần sắc kích động: “Chàng hạ độc !”
A Cửu khẽ nghiêng đầu, khóe môi giơ lên nụ , vẻ mặt tủm tỉm, ác liệt mười phần: “ .”
Sở Hòa hỏi: “A Cửu, hư như ?”
A Cửu hỏi : “A Hòa thích?”
Sở Hòa mặt vô biểu tình, ngay đó, nàng vô cùng náo nhiệt nhảy dựng lên: “Thích!”
Nàng đột nhiên ôm lấy , tay chân cùng sử dụng treo . A Cửu vội vàng dùng tay nâng đỡ cơ thể nàng, để ngừa nàng rơi xuống.
Nói đến cũng kỳ quái, gặp tình huống nguy hiểm như thế, Sở Hòa hề sinh cảm xúc sợ hãi, ngược còn một loại cảm giác mạo hiểm kích thích.
Sở Hòa vùi đầu hung hăng hít một thở vô cùng dễ ngửi ở cổ thiếu niên, đột nhiên nhận điều gì đó, ngẩng mặt lên : “Nói! Chàng ngay từ đầu hạ độc Kim Gia , cũng việc . Hiện tại hạ độc , vì nhằm như ?”
Ánh mắt A Cửu mơ hồ, vội trả lời, mà nhẹ nhàng ôm nữ hài đang treo , đông một bước, tây một bước. Chiếc sáo nhỏ trong tay gõ gõ lên khối chuyên thạch , gõ gõ lên khối chuyên thạch khác.
Sở Hòa nắm lấy một sợi tóc bạc của nhẹ nhàng lôi kéo: “A Cửu?”
Hắn tự nhiên sửa giọng một chút, đó rũ mắt, nụ xán lạn của Sở Hòa: “Đương nhiên là như A Hòa , thông minh tuyệt đỉnh, sớm nhận .”
Mắt Sở Hòa lộ vẻ hoài nghi.
A Cửu cúi đầu hôn một cái lên khóe môi nàng: “Ôm chặt, tiếp theo lẽ sẽ một chút tiểu kích thích.”
Dứt lời, tay đè xuống một khối chuyên thạch phát âm thanh khác biệt. Chuyên thạch theo tiếng hạ lún xuống, mặt đất chân đột nhiên chấn động kịch liệt. Sở Hòa theo bản năng nắm chặt vạt áo A Cửu, chỉ cảm thấy vách đá bên cạnh chậm rãi thu bên trong.
Ngay đó, một thông đạo xuống dốc hẹp hiện . Lại là “Răng rắc” hai tiếng, đầu truyền đến động tĩnh.
Sở Hòa chỉ lên : “A Cửu, đó quả cầu sắt lớn lăn xuống tới!”
“Đi .” A Cửu ôm lấy eo nàng, một tiếng.
Ngay nháy mắt, ảnh lao phía , mũi chân nhẹ điểm lên những chỗ nhô lên của vách đá, mang theo Sở Hòa nhanh chóng xuống như giẫm đất bằng.
Tiếng gầm rú của quả cầu sắt lăn lộn đỉnh đầu ngày càng gần, kéo theo tiếng đá vụn rơi xuống rào rạt, phảng phất nghiền gian nhỏ bé thành bột mịn.
giuadongtrotan
Tốc độ quá nhanh, minh trùng cũng theo kịp. Trong cảnh hắc ám, chỉ đôi mắt đỏ tươi của , dường như là băng nóng rực trong đêm tối, mở một thông lộ trong bóng tối nồng đến hòa tan .
Sở Hòa ngẩn ngơ buông lỏng tay đang nắm tóc bạc, như dụ hoặc, vươn đầu ngón tay đụng cái đuôi băng .
Không cảm nhận sự nóng rực thể bỏng c.h.ế.t , ngược là khi chạm da thịt lạnh băng, thiếu niên dùng một tay đè gáy nàng, hôn lên môi nàng một cách mãnh liệt và vội vàng.
Họ đang chạy trốn.
Họ đang hôn môi.
Như là điên dường như, adrenaline mang theo dopamine và progesterone cùng tăng vọt. Tiếng tim đập phanh phanh phanh vang ngừng, như cổ như sấm.
Tiểu thanh xà suýt chút nữa bay khỏi vai Sở Hòa. Sở Hòa vội vàng duỗi tay vớt nó trở về, ghé vai thiếu niên, mặt vùi cổ , hô hấp dồn dập.
Mắt thấy quả cầu sắt sắp nghiền lên gót chân, A Cửu đột nhiên thấp , mang theo Sở Hòa chui một khe đá chỉ đủ cho rạp ở cuối thông đạo.
Quả cầu sắt “Ầm vang” một tiếng đập vách đá ngoài khe đá, chấn rung khiến đá vụn rơi xuống như mưa.
A Cửu che chở Sở Hòa, vững vàng rơi xuống đất ở phía bên . Tóc mái trán mồ hôi dính bên má, nhưng đáy mắt sáng đến kinh .
Thiếu niên vỗ bụi dính tóc nữ hài, nhẹ nhàng: “Chơi vui ?”
Sở Hòa dùng sức gật đầu, đó giang hai tay: “Vui!”
A Cửu cúi đầu, cằm chống lên xoáy tóc nàng, trong giọng mang theo ý : “Phía lẽ còn cơ quan lợi hại hơn đấy, còn chơi ?”
Sở Hòa duỗi tay nhéo sợi tóc bạc rũ vai : “Muốn!”
Hắn chọc chọc má nàng: “A Hòa thật là kỳ quái, một chút cũng sợ hãi.”
“Có A Cửu ở đây, cái gì cũng sợ!”
Minh trùng cuối cùng cũng theo kịp. Những điểm sáng nhẹ nhàng dừng trong mắt nàng, như là ngôi lộng lẫy.
A Cửu kìm nén , bắt lấy cằm nàng nâng lên, nữa rơi xuống những nụ hôn nhỏ vụn.
Tiếng mềm mại, ngọt ngào, hòa lẫn với lời thì thầm bất đắc dĩ nhưng vui sướng của .
“A Hòa, thật là ngốc nghếch.”