Giáo sư Johnson vui mừng : " tuyên bố , máy in vạn năng phát triển thành công."
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, đều vui mừng rạng rỡ.
Ngày hôm , giáo sư kích động đến ngủ liền triệu tập nhiều phóng viên truyền thông đến để mở họp báo.
Danh tiếng của hai cao, chỉ nhiều phóng viên đến mà còn nhiều từ giới học thuật đến, địa điểm tổ chức là ở trường đại học Nottingham bây giờ chật kín .
Giáo sư Wilson giới thiệu tính năng và công dụng của sản phẩm cho , còn giáo sư Johnson đích trình diễn bộ quy trình, thể in chất liệu và kích thước.
Hội trường tràn ngập sự phấn khích, đây là một thành tựu nghiên cứu khoa học mang tính thời đại.
Phóng viên truyền thông vội vàng hỏi: "Đây quả là một phát minh vĩ đại, hai ngài gặp cơ hội thế nào để cùng phát triển nó? Kế hoạch tiếp theo của các ngài là gì?"
Giáo sư Johnson động tác giữ yên lặng với : "Chờ một chút, để giới thiệu cho các bạn một , ý tưởng về máy in vạn năng là do em khởi nguồn, hơn nữa em cũng là chủ sở hữu bằng sáng chế."
Hiện trường liền bùng nổ như giọt nước b.ắ.n dầu.
Đây là bằng sáng chế của hai giáo sư hàng đầu ? Vậy tại họ tổ chức họp báo?
Tất nhiên, điều quan tâm hơn là sở hữu bằng sáng chế rốt cuộc là ai?
Mọi mở to mắt về phía sân khấu, họ thấy một cô gái trẻ từ bước từ phía cánh gà, cô mặc bộ vest màu trắng ngọc trai, tóc mái vén lên, để lộ khuôn mặt thanh tú xinh , mái tóc dài ngang vai xoăn, trí tuệ thanh lịch rạng rỡ.
"Đây là Lạc Di, tiến sĩ về Khoa học Máy tính, Khoa học và Kỹ thuật Vật liệu của Đại học Harvard, năm nay 24 tuổi."
Khán giả:! ! !
24 tuổi bằng tiến sĩ kép? ? ? Đây là con ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1005.html.]
Giáo sư Johnson bổ sung thêm một câu: “Em cũng là học trò tâm đắc của và giáo sư Wilson, tài trong nghiên cứu khoa học.”
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của vô , Lạc Di chào hỏi một cách tự nhiên: "Xin chào , vui gặp ở đây, xin hãy nhớ tên , là Lạc Di.”
Cô khí chất tao nhã, cả toát sự phong độ của tri thức, cô một đôi mắt đen mà sáng đến kỳ lạ.
Một phóng viên chằm chằm khuôn mặt cô: "Cô thực sự chỉ mới 24 tuổi thôi ?"
Cô trông trẻ, còn khí chất như , là một xuất sắc.
Lạc Di đắc ý : " , đến Đại học Harvard và bắt đầu sự nghiệp học tập của năm hai mươi tuổi, thời sinh viên của kết thúc bốn năm dài đằng đẵng."
Bằng tiến sĩ khoa học của cô đích hiệu trưởng trao tặng, hiệu trưởng còn khen ngợi cô một trận và khẳng định thành tích của cô.
Trong mắt các phóng viên tràn đầy sự hoài nghi: "Sao cô thể lấy bằng tiến sĩ kép trong bốn năm?"
Chuyện quá khoa trương, để những sinh viên tám năm nghiệp nghĩ thế nào?
Chẳng lẽ là dựa sắc ?
“Trên thế giới , thiên tài và thường giống .” Lạc Di ngọt ngào, cô bình tĩnh : “Mà giỏi nhất là hai việc, đó là sách và nghiên cứu khoa học.”
Cô mang một loại thần khí riêng, như thể gì thể khó cô, hơn nữa điều đó còn khiến cảm thấy rằng cô quá kiêu ngạo.
“Ý cô cô là thiên tài?” Phóng viên thừa nhận cô xinh , tao nhã, nhưng cô tài giỏi đến mức nào.
Thế nhưng, thể hai đại lão đầu ngành bảo vệ cũng đơn giản.
Lạc Di : “Cách đây lâu, ảnh của treo ở đại sảnh danh vọng của trường.”
Như , chỉ hai loại học sinh thể ghi danh đại sảnh Danh vọng, một là những thành tựu phi thường, hai là những thành tích xuất sắc và những đóng góp to lớn.
Vậy cô thuộc loại nào?