Đại lục cách ly với nước ngoài, thông tin trao đổi nên ở một khía cạnh nào đó động.
Vì , bọn họ cần những mối quan hệ để thể giúp đỡ đất nước trong thời kỳ xây dựng.
“Cháu luôn nghĩ chu đáo hơn khác.” Ông công nhận điều .
Người bình thường tới tới đó, thông minh thì một thấu ba, còn Lạc Di là một thấu mười, cô đúng là trí tuệ.
Ở một góc độ nào đó, cô giống một nhà chiến lược khoa học hơn.
Lạc Di hao tâm tổn sức như là vì ai? Chẳng vì nước nhà của ?
Quốc gia phát triển, cô mới thể rảnh rỗi ăn uống vui chơi.
“Cháu cũng cho sự chân thành của , lừa dối tình cảm của khác.”
Đám đó đều tinh ý, giả tạo bọn họ nhận ?
Cô luôn tin rằng mối quan hệ bền vững nhất chính là gắn liền với lợi ích.
Tâm trạng Nhiếp Khôn Minh phức tạp, ông khâm phục nhưng cũng thấy xót cho cô: “Cháu đó, chịu về nhà sớm? Người nhà cháu đều nhớ cháu, bác cho bọn họ một bất ngờ, nên thông báo cho bọn họ.”
Lạc Di nhếch môi, cô nhớ gia đình, cô ăn những món cha nấu, ôm nũng, trở thành một đứa trẻ vô ưu vô lo.
, cô nghĩ cho đại cục: “Mọi chuyện đều khởi đầu và kết thúc, thành chín mươi chín bước , bước cuối cùng cho , tuyệt đối để uổng công vô ích.”
Các khoản đầu tư của cô thị trường chứng khoán Phố Wall, các thỏa thuận hợp tác đạt với nhiều bên khác và các tòa nhà ở Hoa Kỳ đều là nguồn tài sản định.
Cô nghĩ kỹ , quyên góp một nửa cho đất nước, một nửa còn tiếp tục đầu tư, đương nhiên cũng thể để bản thiệt thòi.
Đây là những lợi ích thể thấy , còn nhóm giáo sư kết giao chính là nguồn lực tiềm tàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1019.html.]
Một nhà khoa học hàng đầu cũng giống như thiên binh vạn mã.
Nhiếp Khôn Minh thừa nhận lựa chọn của cô là đúng đắn nhất, nhưng vẫn cảm thấy xót cho cô, đặt quốc gia lên gia đình là điều bình thường thể .
chính nhờ những con âm thầm hi sinh nên đất nước của bọn họ mới vững dù trải qua bao sóng gió, hề đánh bại.
“Được, bác sẽ hết sức phối hợp với cháu.”
Lạc Di cùng Nhiếp Khôn Minh thảo luận hồi lâu mới xuống nghỉ ngơi, lệch múi giờ là một việc vất vả.
Phía tổ chức suy nghĩ cặn kẽ, cho thời gian hai ngày để điều chỉnh, sư mẫu nôn nóng hẹn Lạc Di ngoài dạo.
“Bác mang theo áo khoác dày nên mua vài bộ quần áo mỏng, tối nay một buổi tiệc chào mừng, trang điểm một chút.”
Tuyết rơi dày đặc ở New York, trong vùng cận nhiệt đới, chỉ cần một chiếc áo len mỏng phối với một chiếc áo gió.
Lạc Di chỉ mang theo ba bộ quần áo để , đương nhiên mua thêm .
Cô chợt nhớ điều gì đó: “Sư mẫu, nhà em một cửa hàng chuyên kinh doanh mặt hàng ở HongKong, chúng xem thử .”
Sư mẫu sững sờ: “Đỉnh ? Đi thôi.”
Lạc Di gọi một chiếc taxi, thẳng đến cửa hàng quần áo lông vũ sặc sỡ, ở một trung tâm mua sắm đông , cũng ở khu trung tâm sầm uất mà là trong một con hẻm nhỏ ở khu Trung Tâm.
Một hàng đẩy cửa , nhân viên nhiệt tình chào đón, Lạc Di tùy ý xem qua cách bố trí cửa hàng, quán lớn nhưng sắp xếp ngăn nắp.
“Sư mẫu, cô thích cái gì cứ lấy, đừng khách sáo với em.”
Lạc Di nhân viên của : “A Văn, ý cái nào cứ tính cho , mấy năm qua cực khổ cho .”
Cô hào phóng với của , hàng năm đều tặng họ một phong bì lớn màu đỏ, bình thường một ngày ba bữa, cô ăn gì thì bọn họ cũng ăn như thế.
“Tuyệt vời.” Ánh mắt A Phượng sáng lên: “Cảm ơn cô.”
Bọn họ Lạc Di tiền, nhưng cũng loại vung tiền mua đồ bừa bãi, cô ở Mỹ bốn năm, nhưng mua sắm chỉ vài .