Lạc Di cảm thấy phong cách vẻ lắm, cha cô thì vẫn luôn thích khoe, nhưng thầy Mạc tương đối khiêm nhường mà.
Lần là nhỉ?
“Cảm ơn thầy, thầy xem em vất vả đến gầy hẳn , cần bồi bổ thật nhiều đấy ạ.”
Cô là, thời kì , xã hội khuyết thiếu nhất chính là lòng tự trọng dân tộc, câu phổ biến thế : Trăng ngoại quốc tròn hơn trăng trong nước, khí nước ngoài ngọt lành hơn khí nước .
Xuất ngoại cũng thành một trào lưu, bao xếp hàng chờ hộ chiếu thị thực.
Những nhà nước cử nước ngoài phần đa đều lựa chọn ở bên đó, khiến vô trong nước hâm mộ và thèm thôi.
Cũng giống Lạc Di, học xong lựa chọn về nước, nhưng đại đa đều lựa chọn bên là tổ quốc thứ hai.
Giáo sư Mạc vô cùng vui mừng, học trò do ông một tay bồi dưỡng cho thấy cô bé xuất sắc hơn đám nước ngoài.
“Vậy thời gian tới cứ nghỉ ngơi lấy sức , thầy hẹn quốc thủ Trương cho em, em qua đó ông khám và điều trị xem vấn đề gì .”
Một thời gian cơ ? Lạc Di dám tin thầy rộng rãi đến thế: “Em cảm ơn thầy.”
Viện nghiên cứu 581 như rắn mất đầu nhiều năm, đang cấp bách chờ cô về chủ trì.
Thầy hiệu trưởng giật , vội : “Lạc Di, trường cũ đối xử với em thế nào?”
“Tốt lắm ạ.” Lạc Di nào dám chứ, nhưng hiệu trưởng hẳn chơi chiêu gì, đề phòng.
Hiệu trưởng tươi tiếp: “Vậy em về trường dạy học, thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1050.html.]
Lạc Di dễ dàng cho tròng: “À, thưa hiệu trưởng, chuyện thì em thể tự quyết định ạ.”
Thầy hiệu trưởng Khương cũng rục rịch lôi kéo nhân tài: “Lạc Di , Hoa Thanh bên thầy cũng mời em qua lớp, đãi ngộ cao nhất luôn, bảo đảm hơn bên Bắc Kinh.”
Muốn thứ thì tranh cướp mới .
Hiệu trưởng Bắc Kinh hài lòng, ông hàng xóm quen thói dẫm để tự nổi bật như thế, thật là tính: “Lạc Di quen với trường cũ hơn, còn đãi ngộ hả, bên các ông gì, bên chúng hết, cái gì các ông , chúng cũng nốt.”
“Ha ha, cái gì mà các ông , chúng ?” Bắt bẻ chê bai là truyền thống của hai trường đại học, cuộc chiến giữa các hiệu trưởng cũng gay cấn kém.
Lạc Di hết sức bất đắc dĩ, nhưng chuyện cô thật sự thể tự quyết định , bèn chìa tay mời: “Ba thầy, chúng uống chén , ăn miếng giò heo ạ.”
Cô mời, tất cả đều theo, còn liên hoan ? Ừm, quên , cái đó quan trọng lắm.
Lạc Quốc Vinh đang định nhà một bàn tiệc mừng con gái về, ông Trương vội vàng túm c.h.ặ.t t.a.y ông, kích động đến đỏ rần mặt, cũng run run: “Chú Lạc, con gái chú thật sự hai bằng tiến sĩ, hiệu trưởng hai trường đại học lớn nhất nước đều tranh mời con bé về trường dạy học.”
Mẹ ơi, đời ông từng gặp sự việc nào như thế.
Không ngờ Lạc Quốc Vinh thường thường mà thật sự đứa con gái tài giỏi đến giống thường, hâm mộ quá .
“Này là gì?” Lạc Quốc Vinh kiêu hãnh bảo, giờ mà ông cho , con gái ông viện nghiên cứu quốc gia từ lâu thì còn sẽ ngưỡng mộ cỡ nào nhỉ, tiếc là cái .
“Chuyện nhỏ mà thôi, đáng nhắc tới, quen , ài da, con gái quá tài giỏi thì sẽ phiền lòng thế đấy, hai vị hiệu trưởng sắp đánh đến nơi , bây giờ nhỉ? Ông nhất định sẽ phiền não như thế về con đúng ? Thích thật.”
Ông Trương: “...”
Lạc Di bước qua cửa nhà, thấy thứ trong sân vẫn như cũ, bài trí trong nhà hề đổi, sạch sẽ ngăn nắp, hẳn cha cô vẫn luôn lau dọn hàng ngày.
Cô trong sân, vuốt ve cây táo xù xì, lòng ngổn ngang trăm mối.
“Ngoài trời lạnh đấy, nhà .” Tiêu Thanh Bình kéo cô nhà, khí trong nhà ấm sực, tay chân nhanh chóng ấm lên, đều thoải mái.