Mặt Tiêu Thanh Bình đầy ý , cô chối câu phòng cưới nha: "Chắc chắn sẽ , là nam là nữ gì cũng là bé cưng của chúng ."
Lạc Di yên lặng trợn mắt , suốt ngày tên cứ nhớ mong chuyện kết hôn, bên cạnh cũng sắp tẩy não cả .
Phỏng chừng cha cô cũng chẳng chịu bao lâu.
Lầu ba là phòng kể chuyện và gian nghỉ ngơi thư giãn, còn một sân thượng lớn.
Tiêu Thanh Bình vui sướng trồng chút hoa cỏ sân phơi, biến nó thành một vườn hoa nhỏ, bao chứ.
"Tiểu Di, em cảm thấy chú dì sẽ đồng ý cho chúng kết hôn ngày mồng một tháng năm chứ?"
Lạc Di cong mắt: "Ngày nào chẳng nhớ thương, bọn họ cũng phát phiền, chừng sẽ đó."
Tiêu Thanh Bình nghiêm túc nghĩ ngợi: " cũng khả năng họ sẽ đá ngoài."
Khả năng lớn hơn.
"Phụt ha ha." Lạc Di nhịn .
Tiêu Thanh Bình tủi lên án: "Em còn hổ mà ! Em chẳng cố gắng chút nào cả!"
Lạc Di càng lớn tiếng hơn, đáng yêu như chứ?
Cô còn tìm cho một lý do hình dạng: "Giờ chúng thể cùng bước sang năm mới , nên em vì vui đó."
Được thôi, Tiêu Thanh Bình tỏ vẻ thể tiếp nhận, hôn bạn gái một cái, qua Tết bên đúng là thật.
"Cơ mà ông của mời tham gia chương trình tất niên."
"Khéo quá, cha em cũng đến hiện trường." Lạc Di ngờ cha cảm thấy hứng thú với chương trình tất niên đến thế, thể đến hiện trường khán giả là họ vui hết mức.
Hai , đều chút bất đắc dĩ, mấy trẻ tuổi bọn họ mấy hứng thú với chương trình tất niên, chỉ an phận ở lì trong nhà, ăn một bữa cơm tất niên phong phú, ăn xong thì xem chương trình tất niên, thế tuyệt ?
"Được , hiếm khi một , bọn họ vui là ." Xem như hiếu kính lớn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1066.html.]
Tiêu Thanh Bình thích khu dân cư nhỏ , cảnh , độ bảo mật cao, sự an cũng thể bảo chứng: "Tiểu Nhiên còn về nhà ?"
Lạc Di chút phiền muộn đáp: "Ừm, em cũng xảy chuyện gì nữa, liên lạc ."
"Yên tâm, em an mà."
Cả đoàn xem hết các căn nhà xong, Lạc Di đề nghị ăn thịt vịt nướng, tất cả nhất trí đồng ý.
tới cửa tiệm thịt vịt nướng thì họ cản , ở đấy đang hoạt động đối ngoại, khách nước ngoài đến.
Lạc Di hếch chiếc miệng nhỏ nhắn lên, cô thật sự thèm thịt vịt nướng.
"Chúng đổi sang tiệm khác ." Tiêu Thanh Bình hiểu rõ thói vặt của cô, lúc thèm gì thì nhất định ăn , nếu sẽ cứ nhớ mãi quên: "Anh một chỗ khác cũng ngon."
"Vậy thôi."
Đoàn ngoài, nhưng bỗng nhiên một giọng kinh ngạc vui mừng vang lên: "Chị."
"Tiểu Nhiên." Lạc Di chợt , quả nhiên là Lạc Nhiên, hưng phấn chạy tới: "Chị, chị về nước từ lúc nào ? Chị cũng chẳng báo em một tiếng, em còn là đứa em trai chị yêu nhất đó?"
Lạc Di ha ha, nhóc em còn chút ngây ngô nhưng cao lên, cũng một mét tám nha: "Hoàn ngược , chị tính cho em, nhưng di động em tắt."
Lạc Nhiên: “…”
Ngô Tiểu Thanh : "Tiểu Nhiên, chị con vẫn mãi nhớ đến con đây , còn mang về nhiều món quà cho con đó."
Lạc Nhiên ngẩn ngơ, bấy giờ mới thấy những bên cạnh Lạc Di: "Cha , ông, Thanh Bình, cũng ở đây ."
Lạc Quốc Vinh cực kỳ cạn lời, thằng con trai hư nhà nào đây?
Lạc Nhiên mới mặc kệ bọn họ, cứ hưng phấn kéo tay Lạc Di tía lia ngừng, quý chị gái nhất nha.
Một tiếng hét vang lên: "Lạc Nhiên, em đang cái gì đó? Giờ còn trong thời gian việc đấy."
Cơ thể Lạc Nhiên cứng đờ, mặt mũi trắng bệch, hỏng bét, hưng phấn một cái là quên luôn còn đang việc.
"Anh Mạnh, em…" Cậu hoảng hốt đáp.
Đây là đàn Mạnh Triệu dẫn , một nghiêm túc thận trọng, cực kỳ nghiêm khắc.