Vương Thiên Du hung hăng trừng mắt em trai một cái: "Đừng bậy, mà Lạc Di trúng ?"
Ngày xưa nhà quan ba đời theo đuổi Lạc Di, Lạc Di còn cho một cú nhớ đời, cô còn nhớ chuyện mất thể diện đó đấy.
Lạc Di sợ trời sợ đất, còn dám cãi ngược lão tướng quân Vương mà.
Cũng chính vì thế Vương Thiên Du ấn tượng vô cùng với cô.
Vẻ ngoài xinh , tính cách mạnh mẽ, thậm chí duy ngã độc tôn, kiểu bạch liên hoa xanh, khá .
Cho dù La Lập vĩ đại cỡ nào thì cũng chỉ là một đàn ông bình thường, Lạc Di trúng ?
Cô thích kiểu như Vương Ngữ Yên, trông thì đấy nhưng cực kỳ thảo mai.
Vương Tích Văn là một gã trai thẳng ngốc nghếch: "Chị , ai chuyện như chị ? Làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông quá, La Lập, đừng để ý, chị chỉ thắng tính thôi, chuyện suy nghĩ kỹ càng."
Đàn ông ảo tưởng là như thế, tầm thường nhưng tự tin thái quá, sinh viên nghiệp đại học Hoa Thanh thì càng tâng bốc.
Thành tích của hai chị em bình thường, thiện cảm trời sinh với những học giỏi.
Vương Thiên Du đau đầu, La Lập là sinh viên Hoa Thanh nhưng Lạc Di cũng kém, đại học Bắc Kinh, cần gì nâng giẫm chứ.
"Lạc Di bạn trai , hình như tình cảm lắm, em đừng ăn lung tung."
Vương Tích Văn là đứa cháu trai bà cụ Vương thương yêu nhất, quan hệ của hai bà cháu , bà cụ Vương oán giận nhà họ Lạc khiến thiện cảm gì với họ: "Hừ, em thích cô ."
Nói cứ như cần thích .
Cuối cùng La Lập cũng thể mở miệng: "Tại thích tiến sĩ Lạc Di?"
Vương Tích Văn chú ý tới từ mấu chốt, trong lòng đố kỵ: "Tiến sĩ? Học thẳng từ đại học Bắc Kinh? Có thầy giỏi đúng là ."
Có ai Lạc Di là học trò của lão Mạc, lão Mạc địa vị cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1078.html.]
La Lập nhận sự đố kỵ đó, trong lòng càng tò mò hơn: "Không đại học Bắc Kinh, là tiến sĩ hai ngành tại đại học Harvard, sẽ là giáo viên tại đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa."
Vương Tích Văn: "..."
Qúa ưu tú, chênh lệch quá nhiều, ghen ghét thì cũng quá buồn .
Hai mắt Vương Thiên Du sáng ngời, cô gái ưu tú như thế thì ai mà thích chứ?
"Em giảng đấy."
Vương Tích Văn kêu sợ hãi: "Không đúng, nếu cô là giáo viên thì ở cùng đơn vị với ?"
Anh chỉ đơn vị của La Lập là sở nghiên cứu điện tử, còn thì thêm gì nữa.
La Lập cũng thở dài, chênh lệch giữa với quá lớn. Anh trả lời theo bản năng: "Cô kiêm chức, lẽ tài giỏi thường nhiều việc."
"Vậy..." Không Vương Tích Văn nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên: "Anh là cấp của cô đúng ? Cô đúng là sơ ý, chạy tới đây bậy bạ một hồi, chẳng lẽ sợ khó cô ?"
La Lập: "..." Cậu nghĩ nhiều .
Nghỉ Tết âm lịch Lạc Di chơi cùng gia đình, chơi một ngày thật vui vẻ với bạn trai, thời gian còn thì ở lỳ trong nhà xem hồ sơ và sổ sách.
Xem hết những chuyện ứ đọng trong mấy năm qua, sắp xếp thỏa.
Sở nghiên cứu đổi gì nhiều, chỉ thêm một dãy nhà và tuyển thêm mười mấy mới, ai cũng nghiệp từ trường danh tiếng, quá trình tuyển dụng cũng vấn đề gì.
Thay đổi lớn nhất chính là khối thương mại, trong đó dính dáng đến nhiều mặt, chút vấn đề nhỏ nhưng ảnh hưởng đến tổng thể.
Miếng đất cô mua ở Tây Đan vẫn còn đang trong quá trình khai phá, miếng đất lớn, vẫn còn đang đốt nhiều tiền, may mà cô nhiều tài sản nên mới thể tiếp tục duy trì.
Vườn Phượng Hoàng rót nhiều vốn, dùng nguyên vật liệu nhất, dù cũng để nhà ở mà.
Sổ sách ba bên xét duyệt, sổ công và sổ tư tách bạch, cô vẫn xem nghiêm túc cẩn thận một để trong lòng hiểu rõ.
Cô còn một bản kế hoạch, cũng phương án để tách riêng Bộ Thương Mại.