Trong lúc chuyện đến cửa phòng học, từ cửa họ lập tức sững sờ.
Sao nhiều thế ? Đến lối ở giữa cũng đầy .
Ơ, những giáo sư khác cũng tới thế ?
"A, đây là hiệu trưởng ?"
" , đúng là hiệu trưởng, thầy chạy tới giảng ? Vậy coi trọng giáo viên mới bao nhiêu."
Có tin tức nhanh nhạy, : "Nghe vì giành giáo viên mà hiệu trưởng và vị ở cách vách suýt vung tay đánh đấy, cuối cùng là bên hòa giải, nhận cả thư mời hai bên, tạo lịch sử xưa từng ."
Từ đến nay hai trường đại học theo kiểu một núi thể hai hổ, mỗi năm giành học sinh mà đánh vỡ đầu, bình thường cà khịa cũng là truyền thống.
"Nghe thì vẻ ghê gớm quá, nhưng ghi tene giáo viên ? Bày đặt tỏ vẻ thần bí."
lúc Lạc Di , trực tiếp tới bục giảng, sửng sốt một lát, một bạn sinh viên ở hàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Bạn gì đó ơi, bạn mau tìm chỗ , giáo viên sắp tới ."
Lạc Di nhướng mày, quét một vòng, thấy mấy gương mặt quen thuộc, vãi chưởng, cái gì đây?
"Thầy hiệu trưởng, thầy cũng tới giảng ?" Đi dự giờ ?
Hiệu trưởng lẫn trong đám , vẻ mặt nghiêm túc: "Em cứ giảng , cứ xem như thầy tồn tại."
Các sinh viên ngơ ngác bọn họ, đây là ý gì?
Lạc Di hất tóc, áo thun trắng rộng thùng thình phối với quần jean đen, giày màu đen trông vẻ gọn gàng nhanh nhẹn, tự do và thoải mái, mái tóc đen cô buộc tùy ý, da thịt trắng như tuyết, mặt mũi tinh xảo, tràn đầy sức sống thanh xuân, khó trách khác nhầm là sinh viên.
Cô lấy phấn lên bảng đen tên của , Lạc Di.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1082.html.]
"Đầu tiên xin tự giới thiệu một chút, Lạc Di, giáo viên mời riêng về giảng dạy, học vị tiến sĩ chuyên ngành khoa học máy tính tại trường đại học Harvard, hiện đang hai mươi mấy bằng sáng chế, hạng mục hợp tác với giáo sư tại đại học Harvard, nếu ai tới đại học Harvard để đào tạo sâu thì thể tìm để tìm hiểu thêm chi tiết."
Trời ạ, cô khôn sinh viên mà là giáo viên! Còn là giáo viên mời riêng về giảng dạy!
Phải rằng giáo viên mời riêng về giảng dạy đều là những học giả cống hiến kiệt xuất về mặt học thuật hoặc là sở trường, là một loại vinh dự, rốt cuộc cô tài giỏi tới mức nào chứ.
Lạc Di chuyện nhiều mà trực tiếp vấn đề chính.
"Hôm nay là tiết dạy đầu tiên của , sẽ giảng giải về một trong những thành quả nghiên cứu khoa học của , phân tích về nguyên lý cấu tạo và kỹ thuật của bút ghi âm Dubhe, ngoài còn phân tích về những vật liệu cần thiết."
Hai mắt sáng lên, cực kỳ hưng phấn, đây là tự tiết lộ? Wow, xem như hôm nay đến đúng , đầy hữu ích.
Một sinh viên bụng nhắc nhở: "Cô ơi, cô sợ hậu quả khi tiết lộ ?"
Lạc Di mỉm : "Trên thị trường nhiều hàng bắt chước , nhưng cuối cùng vẫn vượt qua , tại ?"
Mọi hẹn mà cùng đồng thanh: "Tại ?"
"Hiểu hết lý lẽ nhưng vẫn sống cả đời." Lạc Di một vòng những ở đây, khóe miệng mang theo nụ tự tin: "Hiểu hết nguyên lý nhưng mấy ai thể đây? Nếu những đây xong buổi tọa đàm thể thì đó là vinh dự của ."
Huống chi, cái cô phân tích là phiên bản cơ bản nhất, chuyên gia trong và ngoài nước tìm từ lâu .
" cũng báo cho , khi học xong tiết , sẽ giao bài tập cho , mười một nhóm tự thử bút ghi âm, nhóm nhất sẽ phần thưởng."
Chọn lọc những sinh viên xuất sắc ở , đó lôi kéo về tay, mỹ.
Lạc Di tủm tỉm qua: "Hiệu trưởng, em thể xin một khoản phí thí nghiệm cho sinh viên ?"
Lão hiệu trưởng cố ý : "Nếu duyệt thì ?"
Đừng tưởng rằng ông cô đang tính toán điều gì, rõ ràng là lôi kéo , con bé tinh ranh thế nhỉ.