Bất kể Trịnh Mỹ Nghi lóc thế nào thì cũng áp tải về nước Y, khi đó Trịnh Vinh Xương mới như trút gánh nặng.
Ông khắp nơi hỏi thăm, tìm cơ hội ăn, ngày nào cũng bận tới bận lui, mãi đến khi Trịnh Tương Long bay tới tụ họp với ông .
Ngày Trịnh Tương Long mua một mảnh đất, khai thác chậm, nên đưa cho cha xử lý luôn, để cha tìm chuyện ăn.
Quá rảnh rỗi dễ suy nghĩ bậy bạ, cũng dễ xảy chuyện.
Lạc Di hề quan tâm bọn họ, nhưng Dương Nam Ba vẫn theo dõi sát .
Lạc Di đang vùi đầu chế tạo siêu máy tính. Cô từng theo nhóm nghiên cứu, nắm rõ các khâu trong lòng bàn tay, cũng kinh nghiệm liên quan, nhưng đủ nhân viên.
Vương Trung Nghị mang tới cho cô hai mươi sinh viên ưu tú nhất, giải quyết vấn nạn đủ .
“ , đây là giấy mời, hân hạnh đón tiếp cháu.”
Lạc Di mở xem, là đám cưới của La Lập và Vương Thiên Du: “Cháu nhất định sẽ đến. Đã lâu cháu gặp La Lập, công việc của thế nào ạ?”
Sau khi bộ phận bán hàng tách riêng , Vương Trung Nghị trở thành tổng quản lý của công ty, La Lập là trợ lý của ông nên cũng theo.
Chỗ việc chuyển qua tòa nhà bên cạnh, chỉ mở một cửa sổ với bên ngoài, tách khỏi sở nghiên cứu, như tránh hỗn loạn, dễ quản lý.
“Vô cùng .” Vương Trung Nghị hài lòng về con rể tương lai, giờ ông còn đang một trận sóng gió nổi lên.
Lạc Di xử lý xong hết chuyện trong tay, liếc mắt ngoài cửa sổ, thấy sắc trời tối đen, đến khuya .
Điện thoại rung lên, tin nhắn đến, là Tiêu Thanh Bình, hỏi cô còn việc ? Nếu bận thì cùng ăn khuya.
Hai đều bận, nghiên cứu khoa học theo giờ hành chính, thời gian nghỉ ngơi cũng theo quy luật, nên thể dính lấy bất cứ lúc nào.
chỉ cần hai rảnh thì sẽ liên lạc cho .
Lạc Di xoa ấn đường, quả thực đói, nên cô nhắn tin bảo tới đón cô.
Tiêu Thanh Bình cũng đang ở thôn Trung Quan, hai cách xa, chỉ một lát đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1086.html.]
Hai hẹn hò dạo phố, xem phim, mà cùng thăm dò các tiệm ăn ngon ở phố lớn hẻm nhỏ, như đào kho báu, mỗi tìm một nhà đều vui vẻ.
Lần hai ăn miến ở một tiệm ăn khuya ngon, Lạc Di nhớ mãi quên, còn đến thử .
“Được, đến tiệm đó .” Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di: “Con gái đoàn trưởng Vương sắp kết hôn .”
Hai quen , khi ở nước Mễ tiếp xúc khá nhiều.
Tuy nhiên, giọng điệu thật u oán.
Lạc Di đoàn trưởng Vương thương đứa con gái , nên tổ chức hôn lễ lớn, đồng thời cũng để giới thiệu con rể với bạn , kéo vòng quan hệ.
Vương Trung Nghị gì chê đứa con rể cả.
“Cũng đưa thiệp mời cho hả?”
Giọng Tiêu Thanh Bình hâm mộ: “Hôm đó cuộc họp, , em gửi tiền mừng giúp . Thật nếu chúng kết hôn, cần đưa hai phong bì.”
“Anh với em tính.” Ánh mắt Lạc Di lưu luyến: “Hay chúng sinh một đứa con ?”
Về bản chất, cô là độc lập tự chủ, tự dựa đến cực đoan, tư tưởng cũng phóng khoáng, sinh con cho yêu cũng gì quá đáng cả.
Lòng Tiêu Thanh Bình nóng lên, ánh mắt nóng bỏng, nắm tay Lạc Di chặt hơn.
Còn ăn khuya gì nữa, mau về tạo em bé thôi…
Khóe miệng lái xe A Văn co giật, coi như thấy. Khẩu vị của hai bình thường, cần ngạc nhiên.
Chuyện điên cuồng hơn nữa, bọn họ cũng từng .
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lạc Di qua ngay ngắn trở : “Là cha em.”
Tiêu Thanh Bình như đánh tỉnh, yên lặng than thở. Anh sợ chặt đứt chân, chỉ sợ vợ chồng Lạc Quốc Vinh tức giận trúng gió.
Lạc Di nở nụ ngọt ngào: “Cha, con , thứ Bảy con nhất định sẽ về, ạ.”
Cô cúp điện thoại, xong, Tiêu Thanh Bình ân cần hỏi: “Sao thế? Không chứ?”