Gã tập trung chia rẽ lúc nơi, đầu tiên là Tiêu Thanh Bình, bây giờ là Lạc Di.
Hơn nữa, Lạc Di tới đây , Tiêu Thanh Bình còn ở xa ? Tự tán thưởng cho trí thông minh của .
Sắc mặt của những Trung Quốc ở đây đều đổi, hận thể chặn miệng Fath .
Giám đốc Chu toát mồ hôi: "Tiến sĩ Lạc Di, cô đừng ngài ."
Chuyện mặc kệ là nước ngoài , nhất định giữ chân nhân tài .
Họ điều tra qua danh tính của , kinh nghiệm sáng đến chói mắt, chẳng trách Mỹ ngăn cản cô trở về nước.
Chỉ là cấp đang nghĩ cái gì, họ để vị chạy lung tung như .
Mặc dù phát hiện nhiều đang âm thầm bảo vệ, nhưng đó là vấn đề.
" trở về là vì bọn họ ?" Lạc Di nhàn nhạt mỉm , bình thản nhưng vẫn xinh . "Không , đó là vì đất nước xinh , vì những dân chăm chỉ và bụng sống mảnh đất , sẽ đổi ý định ban đầu của vì một thứ xứng đáng, họ xứng."
Cô ôm ngực, vẻ mặt kiên quyết: "Có từng ép nhập quốc tịch Mỹ, nhưng từ chối, cả đời sẽ bao giờ đổi quốc tịch, tự hào là Trung Quốc."
Một luồng nhiệt chảy trong n.g.ự.c cô: "Đời hề hối hận khi sinh ở tổ quốc, hy vọng kiếp vẫn sẽ là của tổ quốc."
Lạc Di lười biếng dựa bên cửa sổ, tay chống cằm mặt hồ bên ngoài, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ gợn sóng, hiện lên từng tầng ánh sáng vàng.
Cô cắn một miếng sachima mới , giòn thơm, uống thêm một ngụm Long Tỉnh hái tiết Thanh Minh, vô cùng nhàn nhã.
Một đàn ông xuống mặt cô: "Tiến sĩ Lạc Di."
Lạc Di ngước mắt lên, khẽ mỉm : "Giám đốc Chu, chuyện gì ?"
Giám đốc sở ngoại vụ Chu mỉm : "Tiến sĩ Lạc Di nghĩ thế nào về những đó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1127.html.]
Chuyện thể lớn nhỏ, tất cả đều phụ thuộc suy nghĩ của trong cuộc.
Nếu ầm ĩ, thì đó là mâu thuẫn nội bộ.
"Mọi việc đều tuân theo sự sắp xếp của bên tổ chức, can thiệp." Lạc Di cũng ngôn ngữ chính giới, cô bao giờ lỡ lời khi việc: "Hội chợ chỉ là thị trường để giao dịch với bên ngoài, mà còn là một chiếc cửa sổ thế giới bên ngoài, thời kỳ khách khứa đông đúc, bộ đều là những uy tín danh dự, vấn đề an ninh vô cùng quan trọng, hình ảnh đất nước chúng càng quan trọng hơn."
Giám đốc Chu chằm chằm cô, xét tuổi tác của cô, nhưng thông thạo nghệ thuật ăn , cách việc và từng lời chê .
Lời cao cả, câu nào cũng đúng trọng tâm, nhưng ý nghĩa sâu xa trong lời chỉ một ý nghĩa, nhốt cho đến khi hội chợ kết thúc.
Ông gặp nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học kỹ thuật, hầu hết đều dè dặt và ít , giỏi giao tiếp, nhưng cô thì khác, đặc biệt thông minh, khéo ăn khéo , thể chuyện đến cùng với , thể chuyện đùa với các quan chức hoàng gia.
Chỉ IQ cao, EQ càng cao hơn, những như dễ đối phó, cũng thể đắc tội.
Trong lòng ông cũng tán thành, nhốt vài ngày để từ từ tỉnh táo chút, kẻo gây chuyện.
Ông khỏi thở dài: "Vấn đề an ninh trật tự là vấn đề nan giải lớn nhất của thành phố, hỗn độn, tất cả cả đều phụ thuộc con mắt tinh tường của nhân viên chúng , nhưng nhân lực hạn, thật sự khiến đau đầu."
Lạc Di nghĩ đến kế hoạch Skynet, từ khi đưa lên cũng tin tức gì, cô cũng lười hỏi thêm.
Ở quá nhiều thứ cần cân nhắc, càng cao càng cần cái tổng thể.
Tuy nhiên, kế hoạch sớm muộn sẽ phát triển rộng.
"Trong vài năm nữa sẽ đưa một giải pháp hiệu quả cao, cứ chờ ."
Giọng điệu chắc chắn của cô khiến giám đốc Chu ngây ngốc, trong lòng ông chợt lóe lên một điều gì đó kỳ lạ: "Có cô tin tức gì ? ”
Lạc Di cầm tách lên nhấp một ngụm, mỉm ôn hòa: "Không thể , kiên nhẫn chờ đợi .”
Giám đốc Chu càng ngày càng cảm thấy cô thâm sâu khó dò, dám đánh giá thấp.