Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1155

Cập nhật lúc: 2025-03-29 01:29:21
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trấn nhà khách, chỉ thể về thị trấn, qua lăn lộn nửa ngày, lãng phí thời gian.

Vẻ mặt Ngô Tiểu Thanh nặng nề: "Tiểu Di, ngày mai con thời gian để tảo mộ với ?"

"Đương nhiên là thời gian để tảo mộ ông ngoại ạ." Lạc Di trong lòng vẫn luôn vướng bận chuyện : " ngày mai con tham gia lễ quyên tặng của trường, nhận phỏng vấn, xếp một buổi hội thảo phổ cập khoa học , nên hôm chúng nhé."

Cô rời thủ đô gần một tháng, cũng đến lúc về .

Ngô Tiểu Thanh khẽ gật đầu, xoa đầu Lạc Di: "Thanh Bình hối con đúng ."

Lạc Di mỉm ngọt ngào, mi mắt cong cong, vẻ mặt hạnh phúc vui sướng.

Ngô Tiểu Thanh khỏi cảm khái, con gái lớn giữ , về thủ đô nên đám hỏi .

Quay về nhà, gia đình năm của hai vợ chồng thầy Trình ở nhà, trong nhà yên tĩnh, Lạc Di nắm xuống ngủ .

Cô ngủ lâu, mãi đến khi bụng kêu rột rột mới tỉnh , vẻ mặt cô ngơ ngác, phân rõ bây giờ mấy giờ .

Lạc Di thoáng qua đồng hồ, bảy giờ?

Lồm cồm bò dậy, cô mở cửa phòng xem, đang trong sân đồng loạt sang.

"Tiểu Di dậy , ăn cái gì? Để cha nấu cho con."

"Không cần phiền như , xem xung quanh gì ăn ." Lạc Di ngáp một cái, dụi mắt: "Bây giờ là buổi tối? Hay là buổi sáng?"

"Con ngủ mười mấy tiếng , đang là buổi sáng, con mệt lắm đúng ." Ngô Tiểu Thanh đưa đồ vệ sinh cá nhân cho con gái, trong mắt tràn đầy thương tiếc: "Mau rửa mặt , chúng ngoài ăn."

"Vâng ạ."

Gần trường học vài quán bán đồ ăn sáng, Lạc Di chọn tùy ý một quán, gọi một cái bánh quẩy, một bát tào phớ mặn và một cái bánh nhân thịt cho .

Bánh quẩy mới chiên xong nên thơm giòn, bánh nhân thịt vỏ mỏng thơm mùi thịt, nhân to chắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1155.html.]

Tào phớ mặn thì tôm, rong biển, cải chua, rắc lên xanh xanh, rưới thêm chút dầu mè và nước tương, trộn đều lên, đậu hủ non mịn, hương vị tuyệt vời.

Lạc Quốc Vinh gắp một cái tiểu long bao cho con gái: "Tiểu Di ăn nhiều một chút, con gầy quá."

Khóe miệng Lạc Di giật giật, một tình thương gọi là cha cảm thấy con gầy.

Rõ ràng cô béo lên thấy rõ mà, ?

"Biết ạ, cha cũng ăn nhiều một chút, hồi còn nhỏ con tham gia thi đấu, nào cha cũng nhét cho con một chút tiền để con ngoài vẫn ăn no, nhưng nào con cũng nỡ mua bánh nhân thịt giá đắt để ăn, chỉ một là hiệu trưởng An mua cho con thôi."

Lạc Quốc Vinh nhớ chuyện cũ trong lòng chua xót, khi đó bọn họ nghèo, ăn đủ no mặc đủ ấm.

Từ khi Lạc Di bắt đầu đến trường, cô liều mạng tham gia các trận đấu chỉ vì tiền thưởng .

Cô còn nhỏ tuổi nhưng ép trưởng thành, trẻ tuổi nhưng chững chạc, gánh vác hơn phân nửa gánh nặng của gia đình, là cha như ông bản lĩnh.

"Bây giờ con ăn bao nhiêu bánh nhân thịt cũng , cha mua cho con."

Con gái tiền là chuyện của nó, tiêu tiền cho con gái là trách nhiệm của cha.

Lạc Di còn kịp cái gì, bên cạnh truyền đến tiếng nuốt nước miếng, là của một học sinh nữ, đang ở cửa cái bánh nhân thịt với vẻ thèm.

Lạc Quốc Vinh thấy thế, giương giọng kêu lên: "Bạn nhỏ ơi, cháu đây , chú hỏi cháu mấy câu."

Học sinh nữ thấy nhóm ăn mặc chỉnh tề, chần chờ mới rụt rè bước : "Chú, chú hỏi cái gì?"

Cô bé mặc bộ quần áo cũ đầy mụn vá, vô cùng gầy gò, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay khiến đôi mắt trông to, rõ ràng là suy dinh dưỡng.

Không hiểu khiến Lạc Quốc Vinh nhớ tới Lạc Di khi còn nhỏ, cảm xúc trong lòng ngổn ngang: "Cháu là học sinh của Trường THCS Huyện 1 ?"

Học sinh nữ sợ lạ, cẩn thận trả lời: "Vâng ạ, cháu học lớp bảy."

Ngô Tiểu Than khẽ thở dài một : "Nhà cháu ở ? Trong nhà mấy chị em? Đều học ? Thành tích của cháu khá ?"

Học sinh nữ vô cùng thành thật, hỏi gì đáp nấy, gia đình cô bé hai đứa em trai, một chị gái, cô bé là chị hai, vốn dĩ cô bé là con gái, chắc chắn cơ hội trong nhà sẽ dành cho con trai mới đúng.

Loading...