Nhìn Lạc Di mà xem, dẫn cả nhà tới thủ đô định cư, đổi đời, đây chính là đổi giai cấp đó.
Trong lúc vô tình, Lạc Di dùng thực lực để đổi cái của .
Con gái vô dụng? Nhìn Lạc Di mà xem.
Con gái ngu ngốc? Nhìn Lạc Di mà xem.
Con gái như bát nước đổ , cho học cũng chỉ lãng phí? Nhìn Lạc Di mà xem.
Trước trong thôn chỉ mấy bé gái học, bây giờ là tất cả bé gái đưa học, nhà nào cần giáo viên khuyên bảo, đều tự giác.
"Bà là nhớ , thôn Lạc gia, là kẻ du côn, cả ngày lười biếng chịu việc, ai mà ngờ ông thể nhờ con gái để dọn tới thủ đô chứ?"
Ông hâm mộ ai hết, chỉ hâm mộ Lạc Quốc Vinh.
Cưới một vợ xinh , sinh hai đứa con thông minh lanh lợi, cần gì cũng lên đỉnh cao đời .
"Nghe là phát tài , hàng tháng gửi cho hai trăm đồng, cả nhà họ Lạc xài cũng hết, bà cụ Lạc đúng là phúc, sinh đứa con trai như thế."
Bà cụ Lạc khi khoe khoang, ngày nào nhận tiền là sẽ cố gắng khoe mẽ một hồi, ước gì thể khoe cho cả thế giới đều .
Có bà cụ nhà nào bà , hâm mộ chết.
Có bằng giọng ghen ghét: "Con trai chỗ nào, rõ ràng là thơm lây cháu gái, cháu gái bà là Lạc Di mà."
"Lạc Di là Văn Khúc Tinh hạ phàm, học hành giỏi, nếu cháu trai nhà thể thông minh bằng một nửa con bé thôi ."
"Nghĩ nhỉ? Cả huyện chỉ một thủ khoa như thế, ngày xưa bà cụ Lạc ghét nhất đứa cháu gái , đến tiền học phí cũng chịu cho, bây giờ thì , mặt dày khoe khoang rằng là bà nội Lạc Di, như chuyện năm đó từng xảy ."
"Năm đó bà thương Lạc Xuân Mai nhất, đến cháu trai cũng dạt sang một bên, suốt ngày khen Lạc Xuân Mai là phúc tinh, cuối cùng phạm tội bắt , đến nay vẫn rõ sống c.h.ế.t thế nào, nghĩ thấy buồn , thương thì thành tài, còn thương thì thành tội phạm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1157.html.]
Đến nay bọn họ vẫn kết cục của Lạc Xuân Mai.
Bỗng nhiên một ông cụ giật kêu lên: "Đó là cái gì?"
Mọi theo hướng ngón tay của ông cụ chỉ, khỏi đều lên: "Là xe jeep! Còn là hai chiếc xe jeep! Sao xe tới thôn của chúng ?"
"Chẳng lẽ là lãnh đạo nào thị sát ? Nói chừng là tới trường học để tham quan, Lạc Di từng học ở trường tiểu học Hồng Tinh mà, mặc dù chỉ học một năm."
"Có khả năng đấy, chúng xem ."
Xe jeep ngừng bên cạnh bọn họ, cửa kính xe hạ xuống, Ngô Tiểu Thanh thò đầu : "Chú Đông, là cháu, Ngô Tiểu Thanh ạ."
Bà đổi nhiều cũng nhiều, ít cũng ít, gương mặt đổi nhưng khí chất thì khác, tràn đầy tự tin, mặc bộ đồ đen trông vô cùng trang nghiêm.
Nói thế nào đây, thấy là thành phố.
Mọi vô cùng mừng rỡ, Ngô Tiểu Thanh cũng là của thôn Hồng Tinh.
Chú Đông lớn tuổi , tai lãng, thành thật chất phác, ai bỏ đá xuống giếng trong đợt vận động : "Là Tiểu Thanh đấy , cháu và Quốc Vinh về cùng ? Thật quá, trong thôn đều nhớ các cháu lắm đấy."
Thật nào quan hệ gì, Ngô Tiểu Thanh là tiểu thư nhà địa chủ, còn những đều là bần nông ngày xưa, trong cuộc vận động đều đổi đời chủ, chia hết ruộng đất, còn giẫm lên địa chủ mấy cái.
bọn họ cứ như mất trí nhớ tập thể, chỉ nhớ đây là nhà đẻ của Ngô Tiểu Thanh, nhà ngoại của Lạc Di.
Vẻ mặt Ngô Tiểu Thanh nghiêm túc, : "Chú Đông, cháu lên núi tế bái, nhờ chú tìm một dẫn đường, đúng , còn mượn một cái cuốc để dọn cỏ nữa."
Đường núi gập ghềnh khó , Lạc Quốc Vinh nắm tay vợ lên từng bước một.
Đi tuốt ở đằng là cháu trai chú Đông, tên mật là Cương Tử, cao to cường tráng, gương mặt chất phác, lâu lâu liếc mắt .
Ánh mắt nhịn chuyển lên thiếu nữ sáng ngời , bộ đồ thể thao màu xám nhạt đơn giản nhưng phóng khoáng, mất cảm giác thời trang, buộc một cái đuôi ngựa, xinh trẻ trung.
Này là Lạc Di , cũng dám nhận.