Nhớ năm đó với Lạc Di cùng là học sinh tiểu học trường thôn Hồng Tinh, học cùng khối nhưng cùng lớp, Lạc Di chỉ học hai năm xong liền chuyển lên huyện học lớp 10, cứ thế thăng tiến cả một đường.
Mà , học xong lớp sáu thì tiếp tục học lên nổi nữa, bắt đầu nghề nông, cưới vợ sinh con sớm.
Bây giờ , cứ như hai thế hệ .
Lạc Di cảm nhận ánh mắt của , nhíu mày: "Có chuyện gì ?"
"… là bạn học của cô, cô còn nhớ ?"
Lạc Di im lặng, khi còn bé cô chỉ chăm chăm sách, cũng chơi với bọn trẻ khác.
Trừ bạn học cùng lớp, cô nhận ai khác.
"Chúng là bạn học cùng lớp."
Lòng Cương Tử chợt nổi lên chút cảm giác mất mác, quả nhiên cô nhớ : " , học lớp bên cạnh, cô hẳn nhỉ?"
Lạc Di nhẹ gật đầu: "Làm giáo sư ở trường đại học Bắc Kinh."
Cương Tử nổi lòng tôn kính, giáo sư ở trường đại học hàng đầu thủ đô, trâu bò quá .
Từ nhỏ cô lợi hại, cùng một thế giới với bọn họ.
Anh sinh lòng kính nể, dám thêm gì nữa.
Lạc Di chợt mở máy hát, hỏi thăm tình hình gần đây của hiệu trưởng Ngô.
Ký ức về trường tiểu học trong thôn Hồng Tinh của cô đều phần mơ hồ, chỉ mỗi hiệu trưởng Ngô lưu ấn tượng sâu đậm trong cô.
Đấy là một giáo viên , cần cù chăm chỉ, quan tâm học sinh.
"Hiệu trưởng Ngô vẫn là hiệu trưởng trường tiểu học thôn Hồng Tinh, năm năm cưới vợ, sinh một đứa con trai." Cương Tử thấy cô hứng thú thì nhiều chuyện về hiệu trưởng Ngô.
Trường tiểu học thôn Hồng Tinh tuy nghèo, nhưng mấy năm nay bên chú trọng thế nên cũng cung cấp một nguồn lực nhất định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1158.html.]
Hiệu trưởng Ngô cũng chính thức đưa biên chế, phần lớn thanh niên trong làng đều là học sinh của ông, tôn kính ông, hiện ông đang một cuộc sống .
Lạc Di vô cùng kinh ngạc, cô còn tưởng hiệu trưởng Ngô là theo chủ nghĩa độc chứ: "Vợ ông cũng là trong thôn ?"
"Không, mấy năm ở phân mấy giáo viên đến đây, hiệu trưởng Ngô trúng một giáo viên nữ trong đó."
Lạc Di thật lòng cảm thấy vui hiệu trưởng Ngô, cuối cùng ông cũng bỏ qua khúc mắc, nghênh đón một cuộc sống mới.
Ngô Tiểu Thanh thì thầm thở một , như cũng , ai cũng hạnh phúc của riêng .
Lạc Quốc Vinh chính là vui vẻ nhất, ông ha ha: " chính miệng chúc mừng ông ghê."
Ngô Tiểu Thanh tức giận lườm ông một cái, còn cả đống việc đây.
Cuối cùng cả đoàn cũng đến ngôi mộ rậm rạp cỏ dại, vô cùng đơn sơ, chỉ là một cái gò đất.
Ngô Tiểu Thanh cũng cần khác hỗ trợ, tự tay dọn dẹp, nhổ sạch cỏ dại, để lộ hai tấm bia mộ, một tấm là cha Ngô Tiểu Thanh, một tấm là của ông bà Ngô Tiểu Thanh hợp táng.
Bà lau sạch sành sanh, đặt hoa quả đồ ăn mộ, cắm ba cây nhang thơm ngát tỏa khói.
Bà rưng rưng nước mắt nóng hôi hổi, quỳ rạp xuống mộ, miệng ngừng lẩm bẩm: "Con về đây, con cũng đưa Quốc Vinh với Tiểu Di về cho xem ."
"Chúng con sống , bọn nhỏ đều ưu tú, cứ yên tâm ."
"Thời nay khác , sự nghiệp của con thành công, ai thể chà đạp con."
Lạc Quốc Vinh đau lòng thôi: "Cha vợ, con sẽ chăm sóc Tiểu Thanh thật kỹ càng, sẽ để cho bất cứ ai bắt nạt cô ."
Ngô Tiểu Thanh bắt chuyện với con gái bước tới: "Tiểu Di, lạy ông ngoại con với ông cố ngoại con một cái nào."
Lạc Di ngoan ngoãn lời theo, dù cô gặp những ông lão bao giờ, nhưng, vẫn là nhà nha.
"Mẹ, dời mộ ạ? Dời đến ngoại ô thủ đô, cũng tiện cho chúng tế bái."
Ở đây quá xa, bọn họ thể nào trở về đây tảo mộ hằng năm .
Ngô Tiểu Thanh khẽ lắc đầu: "Đây là nơi nhà họ Ngô sinh sống đời đời kiếp kiếp, là cây của nhà họ Ngô, lá rụng về cội, cứ để bọn họ ở đây ."
Bà chợt nghĩ đến một ý: "Cương Tử, bác cho con một khoản tiền, ngày lễ ngày tết con giúp bọn bác lên núi quét dọn tảo mộ, thường ngày chăm lo cho mộ đất một chút nhé."