Thôn trưởng đánh ông : “Đứa nhỏ ưu tú như còn đáng tiếc cái gì? Cậu thật quá đáng.”
Nếu là cháu gái của ông , thì ông mơ cũng sẽ tỉnh, cô rạng rỡ tổ tông, là sự kiêu ngạo của cả thôn.
Không đúng, là niềm tự hào của cả nước, hâm mộ đến phát .
Lạc Quốc Vinh khổ một tiếng: “Mẹ thích con bé, Tiểu Di cũng trở về, nhưng ngăn cản ở ngoài cửa, đứa cháu gái Tiểu Di , hơn nữa còn mặt Tiểu Di, đứa nhỏ đau lòng, sẽ bao giờ trở đây nữa.”
Các thôn dân trợn mắt há hốc mồm, hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ trong đầu, bệnh điên của bà cụ Lạc quá nghiêm trọng, chữa trị.
Đem mấy tên ngốc xem như bảo bối, bảo bối chân chính thì quý trọng, ngoại trừ bệnh, thì lời giải thích thứ hai.
Trưởng thôn hận c.h.ế.t bà cụ Lạc, bà cụ Lạc chính là tội nhân của thôn.
Ông nghiêm túc đưa một đề nghị: “Trong huyện một bệnh viện tâm thần, mau đưa đến đó , đừng kéo dài nữa, càng kéo dài bệnh càng nghiêm trọng.”
“ đúng, bệnh nhân thần kinh đều là phần tử nguy hiểm, quá nguy hiểm, thể để bà ở trong thôn.”
Bà cụ Lạc thật vất vả mới tới cửa: “...”
Bà cụ Lạc tức giận: "Chúng mày đang cái gì ?"
Lạc Quốc Vinh thấy bà cụ, lập tức nhảy lên chiếc xe jeep ở bên cạnh với động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
A Vũ cũng lên xe, hai phóng nhanh, để lời nào.
Chỉ trong vài giây, Lạc Quốc Vinh biến mất dấu vết.
Tất cả đều sửng sốt, kích thích đến mức nào, bà cụ Lạc là kiểu gì mà bức con trai đến mức .
Bà cụ Lạc càng tức giận hơn, con trai nào như ? Nuôi chỉ tốn công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1165.html.]
Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng: “Con cháu triển vọng đều đuổi hết , chỉ để một đống rác rưởi, giờ thì lòng chứ?”
Bà cụ Lạc tức giận nhưng vẫn giữ sự tôn trọng. "Quốc Vinh chỉ thích giận dỗi, là ruột của nó, giữa con mối thù qua đêm nào cả, vài bữa nữa cả thôi."
Trưởng thôn vô cùng chán ghét bà , trong lòng khó hiểu, rõ ràng bà lá bài như mà cứ đập nát.
Nhà ba Lạc nhiều triển vọng, Lạc Quốc Vinh đang điều hành một công ty, Lạc Di là sinh viên, Lạc Nhiên cũng địa vị cao.
Chỉ cần bà cụ Lạc tử tế, bà chẳng chịu thiệt thứ gì. Dù chỉ vì thể diện, họ cũng sẽ đối với bà .
"Ha ha, như bà, Quốc Vinh mới thích về làng, chẳng việc gì giống ."
"Trưởng thôn, ông như ?" Bà cụ Lạc khó chịu: "Quốc Vinh nhà là ông chủ lớn, chỉ cần một câu, nó sẽ cho nhiều đồ ."
Ngày xưa còn tin tưởng bà , ai ai cũng ủng hộ bà , nhưng giờ họ nhận nghĩ nhiều .
Lạc Quốc Vinh thích điều , cũng đúng thôi, thế là ai thì cũng thấy ớn lạnh.
Không thể trách Lạc Quốc Vinh bất hiếu, đều là của chính bà cụ Lạc
Trước coi thì Lạc Xuân Mai như báu vật, bao bọc khắp nơi, bây giờ coi em Lạc Xuân Vũ như bảo bối, ríu ríu rít.
"Thôi bỏ , trông chờ bà chẳng thà trông chờ đứa ngốc còn hơn."
"Bà còn ngốc hơn cả ngốc, ngay cả Lạc Di cũng nhận, hồ đồ thì nên uống thuốc chứ."
Mọi điên cuồng mắng chửi, để cho bà chút mặt mũi nào: “Còn dụ dỗ con trai, giới thiệu cho con trai cháu gái của con dâu. Bà già còn mặt mũi nữa , khác chỉ mong vợ chồng con trai hạnh phúc, bà thấy con trai hạnh phúc thì mắt."
"Cái gì? Bà mắt nhà con thứ ba, thật sự gọi đến ."
“Con trai cả và nhà chẳng laoij gì , một lũ rác rưởi, chỉ bày mưu hãm hại khác.”
Người nhà họ Lạc mắng đến ngóc đầu lên , hổ tức giận, em Lạc Xuân Vũ đánh với dân làng đến sứt đầu mẻ trán, kết quả dân làng đoàn kết với tẩy chay bọn họ, một thời gà bay chó sủa.