Lạc Di cảm thấy nhẹ nhõm, cô tin tưởng những vệ binh trung thành nhất của đất nước : "Chuyến vất vả cho , cảm ơn."
Tiểu Trịnh đáp cô: “Đây là trách nhiệm của chúng , cần lời cảm ơn, tiến sĩ Lạc Di, đường nhớ bảo trọng.”
Lạc Di khẽ gật đầu chào hỏi, nắm tay Ngô Tiểu Thanh về phía trực thăng, đám vây quanh hộ tống cô suốt chặng đường.
Dân làng đến gần để tiễn cô nhưng các vệ sĩ xua tay bảo họ đừng đến quá gần.
Lạc Di đẩy Ngô Tiểu Thanh lên máy bay , đó cúi , một chân đạp lên trụ chuẩn bước lên
“Bụp.” lúc một tiếng s.ú.n.g vang lên, cơ thể Lạc Di run rẩy.
"Lạc Di."
"Tiến sĩ Lạc Di."
Một nhóm lao tới để bảo vệ cơ thể của Lạc Di cùng đẩy cô lên máy bay.
Ghế lái máy bay chỉ một ghế của phi công, La Vĩ là phó lái, cũng nhanh chóng leo lên máy bay.
"Lái máy bay nhanh lên, nhanh lên."
Tiểu Trịnh chút do dự rút s.ú.n.g lục , lớn tiếng lệnh: “Phản công, lập tức phản công, bảo vệ tiến sĩ Lạc Di.”
Trong lúc hỗn loạn, Lạc Quốc Vinh điên cuồng lao về phía máy bay nhưng A Văn đánh gáy ngất xỉu và kéo đến nơi an .
Bên cạnh vang lên một loạt tiếng súng, A Văn ngẩng đầu chiếc trực thăng đang bay lên, tim đập loạn xạ.
Lạc Di trúng đạn !
Đây quả thực là âm mưu nhắm Lạc Di.
Trên máy bay, Ngô Tiểu Thanh sợ hãi ôm con gái, run rẩy, hoảng loạn: "Đưa chúng đến bệnh viện , bệnh viện gần nhất, Lạc Di trúng đạn ."
"Lạc Di, Lạc Di, con đừng dọa , con sẽ thôi."
Lạc Di bao bọc đẩy lên máy bay, cô còn kịp phản ứng thì máy bay bay lên nhanh, máy bay ở giữa trung thì an .
Mọi thứ diễn quá nhanh.
Cô Ngô Tiểu Thanh ôm chặt đến mức gần như thở , giãy giụa: "Mẹ, bỏ con , con ."
Ngô Tiểu Thanh nước mắt lưng tròng, trong lòng đau xót: "Lạc Di, con đừng cử động, con sẽ khỏi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1174.html.]
Lạc Di cố gắng dậy: "Mẹ, con trúng đạn."
Ngô Tiểu Thanh sửng sốt: “Chính mắt thấy…”
“Con đang mặc áo chống đạn.” Lạc Di mua mấy chiếc áo chống đạn ở nước ngoài, cẩn tắc vô ưu.
Kể từ khi Fath cô khiến ghen tị quá, tặng cô một chiếc xe chống đạn, cô sợ cái miệng quạ của gã nên cũng mặc áo chống đạn.
Chuyện khó để mở miệng, phần khoa trương.
Ngô Tiểu Thanh cởi áo của Lạc Di, lưng cô trắng như ngọc, chỉ một vết bầm tím.
Bà thở một dài, trái tim lơ lửng trong trung lúc mới lắng xuống, nước mắt rơi đầy mặt
“Đau ?” Bà kinh hãi, ám sát con gái bà?
“Có một chút.” Lạc Di cảm thấy tầm xa: “ .”
Tất nhiên, thói quen thận trọng trong việc cứu cô.
Trên máy bay, đều thở phào nhẹ nhõm, A Phượng lau mồ hôi lạnh, A Hương che lồng n.g.ự.c đang đập thình thịch, A Vũ yếu ớt dựa ghế, thầm thấy thật may mắn.
Dọa c.h.ế.t .
Chiếc trực thăng đường vòng mà bay thẳng về phía bắc, cuối cùng đỗ xuống sân bay Bắc Kinh.
Máy bay dừng , xe cứu thương chạy tới, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng.
Lúc Lạc Di xuống máy bay, cô thấy vài bóng quen thuộc, Nhiếp Không Minh vội vàng chạy tới, quét mắt một vòng khắp Lạc Di, thấy sắc mặt cô vẫn hồng hào, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi tin Lạc Di tấn công, cả ông như nổ tung
Dù bố trí nhiều bảo vệ Lạc Di nhưng vẫn tránh sự cố.
“Lạc Di mau lên xe cứu thương đến bệnh viện kiểm tra diện.”
Lạc Di bối rối: "Cháu ."
Nhiếp Khôn Minh lo co thương bên trong: "Chúng kiểm tra một chút, như yên tâm ."
Lạc Di Ngô Tiểu Thanh đang bồn chồn yên, : "Được , tiện thể kiểm tra cho cả cháu."
Trên xe cấp cứu, Lạc Di kiểm tra một lượt, khi đến bệnh viện, cô kiểm tra bộ một lượt, chừng nửa ngày lấy kết quả kiểm tra.
Hai con Lạc Di đưa phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, cần ở qua đêm để tiện theo dõi, Lạc Di từ chối thế nào cũng .