“Anh hai đứa con, một trai một gái. Đương nhiên, em sinh một đứa cũng , phản đối, thể cho con ăn và tã, mấy thứ đó với thanh vấn đề."
"Nên đặt tên con là gì nhỉ? Tên ý nghĩa, dễ dễ , trẻ thấy khó khi mới tập .”
Càng nghĩ càng hưng phấn, đang nghĩ về tương lai xa phía .
Lạc Di cảm thấy nếu cô ngăn cản, thể sẽ nghĩ đến việc gả con luôn.
"Dừng , bây giờ nên thông báo cho cha hai bên tin tức kết thúc ?"
Lúc mới cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Thanh Bình: "Anh nên gọi cho ai ? Đều vợ."
Anh thích câu đến mức Lạc Di nhịn : “Ông nội Tiêu lớn tuổi nhất, gọi cho ông nội , đó đến cha em, em..lát nữa sẽ tìm cơ hội trực tiếp thông báo cho .”
“Được.” Tiêu Thanh Bình gọi điện thoại: “Ông nội, cháu và tiểu Di kết hôn .”
Ông nội Tiêu đang dưỡng sức trong viện dưỡng lão, thấy lời , lập tức hưng phấn thẳng dậy : "Cháu ."
Tiêu Thanh Bình lặp : “Ông cháu dâu .”
Ông nội Tiêu vui vẻ, cháu dâu , đứa chắt béo béo trắng trắng của ông còn xa nữa ?
Điều quan trọng nhất là cháu trai ông gia đình nhỏ của riêng , ông còn lo lắng về việc cháu trai ở một nữa.
Bây giờ dù nhắm mắt ông cũng thấy yên lòng.
“Hãy đưa căn nhà gỗ nhỏ đó cho tiểu Di quà đính hôn, ông sẽ về chuẩn đám cưới cho cháu ngay.”
Tiêu Thanh Bình toe toét: "Ông cần gấp, ông cứ chăm sóc bản cho , chúng con thống nhất đám cưới sẽ tổ chức Tết Nguyên Đán, ngày 1 tháng 1, ngày bắt đầu năm mới."
"Được."
Tiêu Thanh Bình cúp điện thoại, hít một thật sâu bắt đầu gọi cho Lạc Quốc Vinh.
Vừa kết nối xong, hét lên: "Cha..."
Lạc Quốc Vinh bận đến mức thèm điện thoại, thấy giọng của con trai : “Anh gọi nhầm .”
Nói xong, ông lập tức cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1184.html.]
Tiêu Thanh Bình: “...”
Lạc Di bật , ai bảo gọi liền gọi cha, cách bắt đầu đúng.
Tiêu Thanh Bình trầm mặc mấy giây: “Anh gọi ?”
Lạc Di suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động bấm , ngọt ngào gọi: “Cha.”
Lạc Quốc Vinh thấy tiếng con gái gọi, đôi mày đang cau liền giãn : "Tiểu Di, buổi trưa con ăn gì? Có ăn uống tử tế ?"
Lạc Di : "Sư phụ đãi con một bữa thịnh soạn, cha cũng ăn uống đầy đủ, đừng chúng con lo lắng."
“Cha .” Trong lòng Lạc Quốc Vinh cảm thấy ngọt ngào, vẫn là con gái hơn, hiếu thuận chu đáo.
Không ngờ Lạc Di : “Cha, con kết hôn .”
Giống như tiếng sét đánh giữa trời uang, vẻ mặt của Lạc Quốc Vinh đổi: "Cái gì? Con ."
Lạc Di bình tĩnh nhắc : “Con và Tiêu Thanh Bình đăng ký kết hôn…”
Đầu Lạc Quốc Vinh ong ong, ông thể tiếp nhận, nhưng đối mặt với cô con gái nhu mì ngoan ngoãn, ông đành lòng nặng lời với cô: "Sao đột nhiên như ?"
Lạc Di luôn là một tỉnh táo, quyết đoán và mạnh mẽ, mục tiêu rõ ràng.
Một cô con gái như nay bao giờ khiến ông lo lắng, luôn khiến ông yên tâm.
Lạc Di hiểu cha cô, họ là những bụng và yêu con cái hơn cả mạng sống của .
"Con chỉ cảm thấy cuộc đời là vô thường, chuyện gì thì , thể bản hối tiếc, cha, cha sẽ ủng hộ con ?"
Lạc Quốc Vinh nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, vành mắt ông liền nóng lên:" , cha sẽ luôn ủng hộ con, dù con gả cho thì vẫn là tâm can bảo bối của cha .”
Làm nỡ trách con bé? Chỉ cần con bé sống thì đó là niềm an ủi lớn nhất đối với cha như ông .
"Cha, con hạnh phúc khi con gái của cha."
"Cha cũng ."
Lạc Quốc Vinh cúp điện thoại, thở dài một , cảm thấy mất mát.
Mấy vị lãnh đạo huyện sang hỏi: “Ông Lạc, ông chứ?”
Trách nhiệm của bọn họ là phụ trách bắt giữ những cần bắt và thẩm vấn những cần thẩm vấn, dạy những bài học chính trị cho dân làng, giáo dục lòng yêu nước và loại bỏ rắc rối .