"Cha, đây là Thanh Bình , trông thằng bé giống Tuyết Tùng, thấy nó giống như thấy Tuyết Tùng , , thật quá, con vẫn luôn nhớ hai ."
Bà chìa tay về phía Tiêu Thanh Bình, gọi một cách trìu mến: "Thanh Bình, con của , là của con."
Tiêu Thanh Bình giống như một tảng băng ngàn năm, bất động, vô cảm, đầu óc trống rỗng.
Nghe giọng của bà , Tiêu Thanh Bình vô thức về phía Lạc Di để tìm kiếm chút an ủi cho tâm hồn, nhưng khi thấy vẻ mặt của Lạc Di, như dội nước đá từ đầu xuống.
Không đúng, biểu tình của Lạc Di gì đó đúng lắm.
Trình Vận theo tầm mắt của mà qua, bà mỉm ôn hòa : “Đây là cô dâu , Lạc Di, là của Thanh Bình, cũng là chồng của con, chúng sẽ sống hòa thuận, trở thành cặp chồng con dâu nhất đời”.
Lạc Di nhạy cảm với cảm xúc của khác, nhưng phụ nữ rõ ràng đang mỉm ... nhưng cho cô cảm thấy bà hề lòng .
"Chào bác, phu nhân Trình, đúng, nhà chồng bác là...?"
khuôn mặt Trình Vận cứng đờ, đó càng trở nên dịu dàng hơn: "Nhà chồng bác họ Thạch, nhưng dù thế nào nữa, bác vẫn là ruột của Thanh Bình, điều sẽ bao giờ đổi."
Lạc Di khẽ gật đầu, "Họ Thạch? Là Trung Quốc ạ?"
Sắc mặt Trình Vận đổi: "Ý cháu là gì?"
Lạc Di cảm thấy kỳ quái, giống như là , bà phản ứng thái quá như , gì đó lắm.
Cô lịch sự: "Bác đừng hiểu lầm , là thế , tính chất công việc của Thanh Bình đặc biệt, những xuất hiện bên cạnh đều kiểm tra kỹ lưỡng, đây là vì sự an của Thanh Bình, bác nhất định thể hiểu mà, ?"
Cô như , Trình Vận còn thể gì nữa? phản đối? Đây là phản ứng của ruột.
"Tất nhiên, tất nhiên là bác hiểu ."
"Vậy thì , bác thật thấu tình đạt lý." Lạc Di cửa, mỉm vẫy tay: "Các , phu nhân Thạch sẽ hợp tác vô điều kiện với công việc của các ."
Mấy nhân viên an ninh quốc gia bước : "Cảm ơn phu nhân Thạch phối hội, mời tiến sĩ Lạc, tiến sĩ Tiêu và ông Tiêu tránh một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1201.html.]
Trình Vận những , sắc mặt đổi mấy .
Ông cụ Tiêu sắp chống đỡ nữa, Tiêu Thanh Bình đưa ông về phòng nghỉ ngơi, ông nội ngủ say mới lặng lẽ rời .
Vừa rời khỏi phòng, Tiêu Thanh Bình chằm chằm Lạc Di.
"Tiểu Di, đó... gì đó đúng ?"
Lạc Di ‘ đó’ là đang đến ai, cô chút khó xử: "À, cái ..."
Tròng mắt cô đang đảo quanh, Tiêu Thanh Bình thấy như thì càng bất an hơn: "Anh sự thật."
Lạc Di sầu chết, tại trong ngày đại hỉ của cô gặp chuyện thế ?: "Vậy tức giận đó."
“Được.” Tiêu Thanh Bình căng thẳng.
Lạc Di cúi đầu, hai ngón trỏ chỉ , yếu ớt : "Trên bà ... mùi vị phong trần."
Tiêu Thanh Bình bối rối, là tiểu thư nhà danh giá, là loại truyền thống, thể mùi vị phong trần? Nghe những việc bà từng trải hẳn thì là : “Sao em ?"
Lạc Di trái , nhưng chịu ngẩng đầu : “Em là phụ nữ.”
Nói thế nào nhỉ, Trình Vận ăn mặc quý phái, nhưng cảm giác tự nhiên.
Nó mờ nhạt nhưng Lạc Di nhạy cảm nắm bắt , vẻ quyến rũ phong tình giữa lông mày và trạng thái lúc của bà con gái nhà lành.
“Lời của bà đáng tin.”
Có tổng cộng 100 bàn tiệc, kính rượu từng bàn cũng là một công trình lớn, Tiêu Thanh Bình lúc đầu còn uống mấy ly rượu trắng, mặt cũng dần đỏ bừng, Lạc Di dứt khoát bắt Tiểu Nhiên đổi thành nước lọc lạnh, lừa bịp trót lọt.
Dù thì khả năng uống rượu của Tiêu Thanh Bình chỉ ở mức trung bình.
Khách đùa giỡn, cũng dám gây náo quá lớn, ở đây chỉ khách trong nước mà còn khách nước ngoài, coi trọng hình ảnh đất nước chứ, ?
Lạc Di nhận nhiều phong bì đỏ, cái túi nhỏ đầy ắp đổi sang cái túi khác.
Thật sự là nhận quà đến mềm tay, nhưng những món quà về vẫn trả .