Sắc mặt các lãnh đạo quân đội phức tạp, bọn họ cũng tiếp xúc thêm nhiều kiến thức mới: "Đồng chí Lạc Di, phái một nhóm tới học tập, mong đồng chí sẽ đồng ý."
Lạc Di thể từ chối, chỉ thể ngầm bày tỏ: “ chỉ theo sự sắp xếp từ phía .”
Đối phương lập tức hiểu ý, quyết định báo cáo ngay: “Đồng chí Lạc Di, cô giỏi quá.”
"Cảm ơn."
Dù mất một thời gian dài nhưng Lạc Di một đáp án mắt khiến tất cả đều hài lòng.
Ngay đó, cấp gửi thông báo rằng Lạc Di nên mở một lớp dạy chuyên môn về phương diện .
Mà học sinh đều là trụ cột của quân đội, cảnh sát các cấp, đều là tinh hoa, tổng cộng năm mươi .
Vương Trung Nghị tố chất chính trị : "Xem là ý định quảng bá diện rộng, đây là chuyện ."
Lạc Di khẽ gật đầu: “ , nhưng cháu một thời gian.”
Đây là nhiệm vụ tuyệt mật, thể đặt ở viện nghiên cứu học viện quân sự, sẽ quá nhiều , nhiều con mắt.
Một địa điểm phía chỉ định, thời gian là một tháng.
"Đừng lo lắng, thư ký Tiêu và đều ở đây." Vương Trung Nghị là xử lý công việc , chuyện thường ngày của viện đều giải quyết thoả, Lạc Di cần lo lắng.
"Cháu nhân cơ hội nghỉ ngơi thật , gần nhất mệt mỏi quá ."
Lạc Di gật đầu, cô thực sự cảm thấy mệt mỏi, ngày nào cô cũng bận rộn từ sáng đến tối, nếu Tiêu Thanh Bình đến đón cô đúng giờ thì cô sẽ về nhà nghỉ ngơi.
Tuỳ tiện nghỉ ngơi trong phòng việc một chút là .
Vương Trung Nghị chợt nhớ đến một chuyện: " , hai con trai của nhà Ishii đưa về nước."
Lạc Di lớn, tập đoàn Ishii rơi tay Bach chia bán, chỉ còn việc kinh doanh thiết yếu nhất.
Bây giờ về, họ chẳng gì chỉ sống lang thang ngoài đường hoặc trông cậy khác mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1224.html.]
Tập đoàn Ishii trở thành một danh từ lịch sử.
Trước khi rời , cô triệu tập một cuộc họp với , phát một đợt tiền thưởng và giao nhiệm vụ mới, thời đại trí tuệ đang đến, điện thoại thông minh và máy tính cũng nên đưa lịch trình.
Cô giải thích chi tiết điện thoại thông minh là gì, chức năng và cấu trúc chung của nó.
Mọi đều hưng phấn đến mức đánh một trận lớn.
Lạc Di chỉ phương hướng, bọn họ chỉ cần theo là .
Ông chủ thể sai ! Cô là một vị thần đối với tất cả !
Ngô Tiểu Thanh du học trở về, Lạc Di và Tiêu Thanh bình vội vã về nhà để giúp bà tẩy trần.
Ngô Tiểu Thanh đổi nhiều, phong cách ăn mặc của bà cũng đổi, đây bà đoan trang, nhưng bây giờ thời trang hơn, gu thời trang nổi bật.
Lạc Di khen ngợi một hồi, khiến Ngô Tiểu Thanh híp cả mắt.
Khi cô đầu thấy Lạc Quốc Dung cau mày, sửng sốt một chút, chuyện gì ?
Mẹ cô về nước, ông là vui nhất mới .
Lúc nhiều , Lạc Di cũng nhiều: "Ông nội, gần đây ông thế nào? Cháu và Thanh Bình ở bên chăm sóc ông, chúng cháu thất trách quá."
Là một nhà nghiên cứu khoa học, điều đó quả thực hề dễ dàng.
Nhiều năm ở nhà, nhiều thời gian chung sống với lớn, cũng tròn trách nhiệm đồng hành cùng họ.
Cô và Tiêu Thanh Bình phiên về thăm, lúc nào chút thời gian thì sẽ , nhưng họ luôn đến và vội vàng.
Ông cụ Tiêu trìu mến họ: "Bé ngốc, các cháu đều là những đang việc lớn, đừng dừng bước chỉ vì ông, ông hiện giờ , con bé Đình Đình cũng thường đến thăm ông."
Ông bảo mẫu chăm sóc, bác sĩ, y tá theo dõi bất cứ lúc nào, tất cả đều là nhờ phúc của hai đứa nhỏ.
Có đất nước mới nhà là điều đúng đắn.
Trong tiểu khu câu lạc bộ và trung tâm giải trí, ông thể đến đây hàng ngày để rèn luyện sức khỏe, thư pháp, nhạc, xem phim và chơi cờ, sẽ cảm thấy cô đơn.
Lạc Di và Tiêu Thanh Bình , ông nội thực sự là một , thấu tình tình đạt lý.