“Lần Đình Đình đưa ông viện kiểm tra , cơ hội con sẽ mời cô ăn bữa cơm.”
Đình Đình chu đáo, ngày nào cô cũng gọi điện hỏi thăm, hai ba ngày đến thăm và ăn cơm tối cùng ông cụ Tiêu, chuyện gì cô cũng là đầu tiên xông đến.
"Đều là nhà, cần khách sáo như ." Ông cụ Tiêu coi Đình Đình như cháu gái : "Con bé ý gì cả, chỉ là ông từng giúp đỡ con bẽ nên nó báo ơn."
Chính vì như nên mới càng đáng quý.
Trong sân, Lê Quốc Vinh xổm đất nhổ rau, vườn rau nhỏ chăm sóc .
lúc ông chút lơ đãng, mang rau xanh xé thành từng mảnh.
Lạc Di chậm rãi tới, xổm ở bên cạnh ông : "Cha, cha đây? Cha với ?"
"Cha đang bận."
Lạc Di thể sự phiền muộn của ông : “Cha, đừng giấu con, chuyện gì ?”
Lạc Quốc Vinh trầm mặc hồi lâu, khi Lạc Di kiên nhẫn hỏi mới đáp : “Cha và con cãi , bà còn học thêm nửa năm.”
Lạc Di kinh ngạc: “Hả? Không là hai tháng ?”
Lạc Quốc Vinh đau lòng, một ông ở trong nước dễ dàng? Hai đứa trẻ đều sự nghiệp riêng, suốt ngày thấy .
“Bà rằng giáo viên khen bà là một tài năng và ý định gửi bà thực tập ở một công ty lớn, đồng thời yêu cầu bà quan sát nhiều hội nghị thời trang của các thương hiệu lớn.”
Lạc Di sửng sốt, thành thật mà đây là chuyện , kiến thức trong sách vở thể so sánh với thực hành.
Sẽ cho bà khi một công ty lớn với tư cách là thực tập sinh, tìm hiểu thêm về hoạt động của các công ty lớn và giao tiếp với những cấp cao.
Tham dự thêm các hội nghị thời trang là điều bắt buộc đối với nhà thiết kế.
Lạc Quốc Vinh phẫn nộ : "Sao gì? Con cũng ủng hộ con ? Mấy cùng một giuộc."
Ông bao dung đủ , khi bà học tiếp, ông hết lòng ủng hộ, ông chồng nào như thế chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1225.html.]
Vẻ mặt Lạc Di nghiêm túc: "Mẹ con cần xem chuyện ."
Phản ứng của cô ngoài dự liệu của Lạc Quốc Vinh: "Hả, cái gì?"
"Thế mà dỗ dành cha, kỹ năng dỗ dành của kém , nên như thế." Lạc Di bộ nghiêm túc tiếp tục nhảm: "Cha mắng ."
Lạc Quốc Vinh: “...” Con bé ! Không nên hoà giải đôi bên ?
“E hèm, đang mắng ai thế?” Một giọng quen thuộc vang lên từ phía .
Lạc Quốc Vinh bỗng nhiên nhảy dựng lên, vô thức sờ sờ trán, khẩn trương : "Tiểu Di em sai , bảo mắng em."
Con nó, tình cha con rạn nứt.
Ngô Tiểu Thanh sang, Lạc Di trợn mắt : "Mẹ ơi, cha con dám , đánh c.h.ế.t cũng dám, con chỉ dỗ cha chơi thôi."
Ngô Tiểu Thanh , Lạc Quốc Vinh hộc máu: “Rốt cuộc là con về phía nào?”
“Con chỉ là cỏ tường thôi.” Lạc Di đáng yêu: “Gió hướng nào thổi mạnh con theo hướng đó, nhưng mà hướng gió nhà hai mươi năm đổi .”
Vợ chồng Lạc Quốc Vinh: “...”
Lạc Di và Tiêu Thanh Bình đến Viện nghiên cứu vô , quen thuộc với môi trường .
Địa điểm lớp học ở đây, một tòa nhà nhỏ dành riêng cho họ, với các lớp học và phòng khách.
Các học viên đều là những ưu tú lựa chọn qua nhiều lớp quy trình, tinh thần đang lên cao.
Lúc bọn họ tụ tập với , tò mò hỏi thăm tình hình, ai sẽ dạy bọn họ?
Lịch học chỉ thời gian và địa điểm mà thông tin về hướng dẫn.
Chuyện càng xảy càng trở nên huyền bí, đương nhiên cũng chứng tỏ giảng viên bình thường.
Mọi mặt đều ký thỏa thuận bảo mật, những gì họ thấy thấy ở đây tuyệt đối rò rỉ ngoài.
Buổi sáng, một lớp học bí ẩn chỉ hai chữ: Khoa học. Buổi chiều ba lớp: nguyên lý vật lý, cơ khí và máy tính.
Trình độ học vấn tối thiểu của những ở đây là nghiệp cấp 3, họ căn bản nhưng hiểu khoa học là gì.