Dương út tươi đế thêm: “Xuân Mai nhà vận hạnh lớn, phẩm hạnh , lọt mắt lãnh đạo, nhưng con bé dám tự quyết định, cho nên về nhà hỏi ý cha và bà, đây là một cơ hội hiếm , hãy nghĩ kĩ nhé.”
Bác gái vội toe toét: “Còn nghĩ cái gì? Nhận lời ngay thôi chứ.”
Bà sắp thích với lãnh đạo công xã , ôi chao ôi, nghĩ thôi thấy kích động, , cả ba đứa nhà bà đều nhờ .
Bà cụ Lạc cũng vui vẻ mặt, Xuân Mai đúng là đứa bé mang phúc vận thật: “Xuân Mai, bà ngay cháu là cô bé phúc lớn mà, bà mừng cho cháu lắm.”
Lạc Quốc Cường là mừng nhất, tưởng như sơn cùng thủy tận , ai dè xuất hiện một con đường mới: “Xuân Mai, con lắm, con đúng là niềm kiêu hãnh của ba .”
Quá , thời điểm khó khăn nhất của ông , con gái lớn một nữa ‘vượng’ cha, trợ giúp ông thoát khỏi khốn cảnh.
May mắn , quả thực đến quá đúng lúc.
Cặp sinh đôi tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu ý nghĩa vụ việc .
Bám một mối quan hệ thích , đó chính là lợi thế cực lớn .
Hai đứa nhỏ bèn vây xung quanh Lạc Xuân Mai, kêu chị thiết vô cùng.
Bác gái cả còn tự xuống bếp, nấu một nồi mì gạo, chần quả trứng gà, con gái cưng ăn, lòng vui sướng vô cùng.
Bác gái hai mắt đảo lia lịa, lòng thầm hối hận kiên quyết đòi ở riêng, như thế thì giờ thể hưởng phúc ké đây?
Bà bèn mặt dày lên lấy lòng Lạc Xuân Mai, hạ đến hết mức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-134.html.]
Lạc Di một hồi, ngáp dài, kéo áo Ngô Tiểu Thanh ý ngủ.
Ngô Tiểu Thanh lập tức lên, dắt hai con về phòng.
Nhà bác cả tương lai cỡ nào thì cũng chẳng liên quan gì đến nhà .
Lạc Xuân Mai thấy thế, bèn ngẩng đầu dõi theo, đáy mắt lóe lên một tia vui.
“Lạc Di , em giải gì đó, chúc mừng em nhé.”
“Cảm ơn.” Lạc Di lễ phép đáp.
Lạc Xuân Mai chằm chằm cô em họ một cái, con nhỏ đặc biệt xuất sắc trong học hành, khiến bên cạnh nó trông thật ngu xuẩn.
“ mà , mấy cái cuộc thi vớ vẩn thắng thì cũng chẳng ý nghĩa gì em ạ, cũng cuộc thi liên quan đến học tập thật sự, chị lớn hơn em vài tuổi, cũng coi như kinh nghiệm hơn , chị khuyên một câu , hãy để tâm việc học thôi, tranh thủ thi lấy thành tích , đó mới là trách nhiệm của học sinh.”
Cô thuyết giáo với phận chị lớn, ở góc độ đạo đức, vẻ thiện lương dịu dàng.
Ngô Tiểu Thanh nhíu mày, đáy mắt sâu thẳm, cô gái nhỏ thật sự coi gia đình bà ngu ?
Gia đình bác cả cái tật đó là quá đề cao bản , tưởng là thông minh nhất.
Bác gái hai cũng vuốt đuôi: “Xuân Mai đúng đó, Lạc Di, cháu lời chị cháu .”
Lạc Di vẻ ngây thơ như một cô bé con chẳng rõ thế sự: “Cuộc thi tính nhẩm chỉ là cuộc thi vớ vẩn ạ? Thật giả đấy chị?”
Chuyện Lạc Di thắng giải nhất một cuộc thi lớn, đều , Lạc Xuân Mai cũng , cho nên mới ghen tị đến phát cuồng.