Lạc Xuân Mai hậm hực về nhà, về phòng vẫn còn phì phò thở đầy tức tối. Bà cụ Lạc thấy thế bèn hỏi chuyện gì, cô ả bèn đỏ mắt lên, Lạc Di bịa đặt lung tung mặt lạ.
Bà cụ Lạc giận dữ mắng mấy câu, nhưng cũng chẳng cách nào khó Lạc Di bây giờ.
Mắng trực tiếp , đánh càng đánh , chừng đụng nó nó bắt nhược điểm vòi thứ nọ thứ , nhớ đến cái nồi sắt to của nhà , bà đau lòng chết.
Đứa cháu gái tà tính, tuy ngoài mặt bà nhưng trong lòng vẫn kiêng kị.
Lạc Xuân Mai chỉ mắng hời hợt vài câu ngoài miệng như thế, cô bà nội mặt, nhưng bà cụ Lạc hề tỏ ý sẽ giúp cô dằn mặt Lạc Di, trái còn hỏi: “Cháu về thế?”
Lạc Xuân Mai chột , vội : “Vừa nãy mãi ở nhà chán quá nên cháu ngoài dạo thôi.”
Bà cụ Lạc nhíu mày: “Lại đến khu thanh niên trí thức chứ gì? Cháu thích thanh niên trí thức Từ đến thế ?”
Cháu gái lén lút đưa đồ ăn cho , mà bà là quản lương thực trong nhà, .
Hôm qua ít một bát cơm, hôm nay thiếu mấy miếng thịt kho, cứ tiếp tục mãi như thì ?
Lạc Xuân Mai ỷ sự yêu thương của bà nội, đánh bạo thẳng: “Bà, bà tin cháu , tương lai nhất định cực kì xuất sắc, tiền đồ rộng mở hơn bất cứ ai.”
“Tiền đồ?” Bà cụ Lạc chỉ tay Từ Mông cái mặt hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-161.html.]
Lạc Xuân Mai hạ giọng, vẻ thần bí: “Tương lai sẽ quan, quan to.”
Mỗi cô thế, sự việc luôn thể trở thành sự thật, chỗ nọ chỗ cá, quả nhiên vớt mấy con, ăn nguyên một tuần mới hết.
Bà cụ Lạc bắt đầu suy tính, nhớ đến lời của ông thầy mù , ông cháu gái sẽ phu nhân quan lớn, lẽ nào nó sẽ ứng nghiệm ở đây?
“ dù là , cháu cũng thể ngày ngày mang đồ ăn cho nó, một bên tình nguyện như thế bình đẳng, đàn ông nó đê tiện lắm, cho sẽ tôn trọng.”
Lạc Xuân Mai ấm ức cúi đầu, cô ả cố gắng khép nép lấy lòng, là vì ai mới : “Cháu còn cách nào nữa , cha cháu hại thương nặng như , cháu đang cố gắng bù đắp thôi, bà nội, bà nghĩ mà xem, nếu ghi thù, ngày nào đó leo lên , chắc chắn nhà chúng sẽ gặp xui .”
Bà cụ Lạc ngẫm thấy cũng , cơ duyên của con khó lường.
Ví dụ như con ranh Ngô Tiểu Thanh , nửa đời vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, ai thể ngờ, chỉ trong một đêm trắng tay, thành chổi tránh.
“Chân nó cũng sắp khỏi , sang xuân bảo cha cháu sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng thôi.”
Lạc Xuân Mai lập tức tươi : “ cha cháu chịu ?”
Bà cụ Lạc nhíu mày: “Bà , cha cháu dám ?”
“Bà nội cháu quả là nữ kiệt, nữ giới học bà thật nhiều mới .” Lạc Xuân Mai hí hửng thổi phồng bà nội, khen đến độ bà thấy đường , bà cụ Lạc nay thích nhất là cháu gái khen mà.
Lạc Xuân Mai khen đến khô miệng , bèn đổi hướng câu chuyện: “Bà ơi, bà còn tiền , cho cháu một ít .”