“Chẳng mới cho cháu đó ?” Bà cụ Lạc ngạc nhiên, thường ngày bà vẫn cho Lạc Xuân Mai mấy xu tiêu vặt, cho nên lẽ con bé thiếu tiền mới .
Lạc Xuân Mai thận trọng quan sát sắc mặt bà nội : “Cháu mua cho thanh niên trí thức Từ chút đồ dinh dưỡng, để ảnh bớt thù ghét nhà , mà đồ bình thường sợ ảnh chướng mắt, cháu mua một lon sữa bột mạch nhũ…”
“Bột mạch nhũ?” Bà cụ Lạc kêu lên kinh ngạc, đời bà còn uống thứ đó , là đắt đỏ thế nào, hình như giá mấy đồng, “Không , cháu thể đưa cơm cho nó mấy bữa, nhưng đồ bổ dưỡng thì .”
“Bà nội, bà giúp cháu một chút mà.” Lạc Xuân Mai thẽ thọt van nài, nhưng bất kể cô cầu xin thế nào đều thể khiến bà cụ Lạc đồng ý.
Bà cụ Lạc coi tiền quý như tính mạng , thể chịu bỏ tiền cho ngoài?
Dù tương lai nó to, bà cũng chỉ tính đến khi đó hẵng đu lên, như cũng kịp, vội cái gì chứ.
Cô cháu gái đúng là còn quá nhỏ tuổi, hiểu thế sự, quá nôn nóng.
Bên , nhà Lạc Quốc Vinh tối nay ăn sủi cảo. Lạc Quốc Vinh phụ trách nhào bột, Ngô Tiểu Thanh điều nhân, hai vợ chồng phối hợp ăn ý.
Lạc Di bàn ăn, đám sủi cảo trắng trẻo dần thành hình trong tay cô.
Những khác ai nhàn rỗi, thi giúp khâu đoạn , ai nấy đều vui tươi hớn hở, bầu khí như thế mới đúng là ngày tết.
Tiêu Thanh Bình khéo tay, những chiếc sủi cảo gói đều là mắt nhất, trông chẳng khác gì những tác phẩm nghệ thuật tinh vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-162.html.]
Lạc Di thán phục liếc , nhóc đơn giản .
Ông cụ Tiêu vẻ bất an: “Chúng ăn gì cũng mà, cần đặc biệt chiêu đãi chúng thế , tốn kém quá.”
Thời buổi lương thực quá quý giá, tới nhà khách còn cần tự giác mang lương khô hoặc phiếu khoán mua lương cơ đấy.
Sủi cảo bằng bột mì càng vẻ quý giá, một năm cũng khó dịp ăn một .
Nhà Lạc Quốc Vinh chịu chi trong việc ăn uống, mỗi ngày ba bữa thể thiếu, sáng ăn cháo trứng gà, trưa bánh bao, tối ăn cơm trắng.
Lạc Di vẫn thường với cha , thể và sức khỏe là vốn liếng của tương lai, thể khỏe thì chẳng gì.
Mà công lực tẩy não của Lạc Di vốn cực mạnh, ngày ngày bên tai, thành công tẩy não cha .
Gạo và mì trong nhà tiêu hao khá nhanh, nhưng sức khỏe của nhà đều hẳn lên, thể cũng cao lớn rắn chắc hơn, thần sắc tươi tắn khỏe mạnh, Ngô Tiểu Thanh đây chút là sẽ choáng váng đau đầu do thiếu máu, giờ thì những tật đó gần như tự khỏi hẳn.
Ví dụ như Lạc Di, tóc cũng bóng hẳn lên, còn xơ xác như , còn Lạc Nhiên, cả ngày đều vui vẻ nhảy nhót, mặt cũng tròn hẳn .
Mỗi tháng, gia đình Lạc Di ăn ít nhất 25 cân gạo, chợ đen bán bốn hào một cân, thế là hết bay mười đồng tiền gạo mỗi tháng.
Chính vì thế, Lạc Quốc Vinh tìm cách kiếm tiền, yêu cầu của ông cao, mỗi bữa đều cơm trắng, ăn no là .
“Sủi cảo dùng bột mì bác đem tới mà, nhà chúng cháu gọi là nhờ bữa ngon từ bác đấy.”
Không chịu nhận cũng khó, ông cháu Tiêu Thanh Bình kiên định, mà nhận quà thì cũng khá ngại ngùng.