Lạc Di gì tức giận, Lạc Tiểu Đào chỉ là chị họ, một cô bé con nhát gan sợ phiền phức mà thôi, lúc lựa chọn cách xa chị em cô cũng là chuyện thường tình, đồng thời cũng phù hợp với tính cách cô bé .
“Không giận, em về lớp đây, chị cũng về lớp chị nhé.”
Lạc Di lớp , các bạn trong lớp đều sang cô bằng ánh mắt kì quái.
Cô để ý, chỉ thản nhiên thẳng tới chỗ của , bỗng Trình Tuệ nhào về phía cô, giang tay ôm chầm lấy cô hì hì: “Lạc Di, mà lợi hại thế, đám lớn ngoài đều chẳng gì , từ hôm nay trở , chính là thần tượng cả đời của tớ.”
Đột nhiên khác ôm, Lạc Di cứng đờ cả , cô quen tiếp xúc mật như thế, nhưng thấy những lời nhiệt tình của Trình Tuệ, lòng cô ấm áp lắm: “Cậu sợ lây bệnh ?”
Trình Tuệ ôm cô chặt hơn nữa, còn cọ mặt vai cô: “Tớ sợ .”
Lại một nữ sinh khác lịch bịch chạy tới, ôm lấy Lạc Di: “Tớ cũng sợ nè.”
“Bọn tớ sợ.” Các nữ sinh trong lớp đều ùa tới, gương mặt ai nấy đều hồng rực, cực kì đáng yêu.
Lạc Di lợi hại như cơ mà, bệnh tật gì đều sẽ sợ , ừm, , giờ khắc , các cô bé đều hóa thành fan cuồng mất não của Lạc Di .
Lạc Di cảm nhận sự ấm áp tuyệt vời , cô nhoẻn vui sướng.
Trẻ nhỏ mới là những con ngây thơ trong sáng, thiện lương thuần túy nhất.
Ai mạnh thì tin phục đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-190.html.]
Đám nam sinh các bạn nữ sinh đầy hâm mộ, a a a, bọn họ cũng ôm.
Lạc Tiểu Binh đám bạn nhốn nháo quanh Lạc Di, ánh mắt đầy phức tạp, lớn trong nhà đều thích Lạc Di, còn cảnh cáo bọn họ gần Lạc Di.
ở trường, tất cả đều thích Lạc Di.
Rốt cuộc thế là nhỉ? Cậu nghi hoặc, mặt mù mờ.
Lạc Di ở trường như cá gặp nước, hòa đồng cùng bạn bè, bạn bè hết sức yêu thích, bài vở càng đơn giản, mỗi thầy cô đặt vấn đề đều thể nhanh nhẹn trả lời.
Thôn dân thôn Lạc Gia tuy dám tới nhà nhưng cũng bài xích ba cha con Lạc Quốc Vinh, vì họ đều ba cha con tiêm vắc xin phòng bệnh gì đó, cao cấp.
Lạc Di luôn việc hết sức cẩn trọng, học tan học đều cùng cả đám trẻ trong thôn, bao giờ một .
Sau khi về nhà, cô giúp việc, hiếm khi ngoài.
Ngô Tiểu Thanh quen tay, nhà hỗ trợ, mỗi ngày thể 200 vật trang sức, hai mươi túi lớn, hai mươi túi nhỏ, tính cũng chừng hai đồng tiền.
Lạc Di chỉ phụ trách thêu hoa văn, cần quá lớn, chỉ điểm xuyết những hoa văn nho nhỏ mang tính điểm nhấn là .
Cô vặn cái cổ mỏi cứng, buột miệng cảm thán: “Nếu cái máy may thì quá, chúng thể tiết kiệm cả đống thời gian.”
Ngô Tiểu Thanh : “Thôn chỉ một nhà máy may thôi, là nhà chú Hải đó.”
Nhà chú Hải chính là nhà bí thư chi bộ thôn, nhà một con trai cưới con gái nhà ai ở trấn, thường ngày những món đồ mới mẻ mà ở quê thường thấy.
Lạc Quốc Vinh quần quật ngoài đồng cả ngày, mệt mỏi thẳng lưng lên nổi, nhưng khi về nhà, vợ con bận rộn luôn tay, cơn đau nhức dường như tan biến, nay cả nhà ông cùng chung tay kiếm tiền, cùng dốc sức tiến lên một phương hướng tương lai đang chờ, lòng tràn ngập niềm vui.